Những người đó bị nữ nhân mà bọn họ cho là điên rồi dọa sợ.
Đám người ô hợp, nói giải tán là giải tán ngay.
Tam công tử giật lấy con d.a.o găm trong tay ta.
Giữa con phố hoang vắng, chật vật, hoảng sợ, hắn ôm chặt lấy ta.
Đó là cái ôm gần như khiến ta nghẹt thở.
"Nữ sư phụ, ta không sao..."
Ta nức nở trong vòng tay hắn: "Sao lại không sao chứ..."
"Có lẽ ban đầu là có sao, nhưng bây giờ, đều không sao rồi."
"Nữ sư phụ, không sao cả..."
_____________________________________
Chúng ta cần phải rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người.
Chùa Mộng Ẩn có một suối nước nóng.
Một tấm bình phong bằng gỗ tử đàn ngăn cách ta và Tam công tử.
Ta ngâm mình trong nước, bên tai là tiếng nước chảy róc rách từ phía bên kia tấm bình phong.
Gỗ tử đàn bị nước b.ắ.n vào, đỏ đến mức khiến người ta thèm thuồng.
Bóng người mờ ảo, thấp thoáng, lay động trên tấm bình phong.
Ta chống cằm nhìn tấm bình phong, mí mắt đã khóc quá nhiều trở nên nặng trĩu.
Suối nước nóng xua tan mệt mỏi trên từng tấc da thịt.
Dần dần tĩnh lặng, tuyết rơi ngoài hiên xào xạc.
Ta ngủ rất say, mơ màng nghe thấy tiếng gọi khe khẽ, xa xăm.
Ta bịt tai, quay người lại, tiếp tục gục xuống thành bể ngủ, chỉ là có chút lạnh, nhưng mà rất buồn ngủ.
Nước suối dập dềnh, dâng lên, thật ồn ào.
Cánh tay rắn chắc kéo ta lên, lồng n.g.ự.c ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-tu-cua-ta/3576379/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.