Tam công tử sẽ không khóc, hắn chỉ biết cười, giả vờ như không có chuyện gì.
Người đời đều mong Tam công tử c h ế t, bọn họ hận hắn đến thấu xương.
Nhưng mà, bọn họ quên mất, trước kia Tam công tử cũng đã từng bảo vệ bọn họ.
Năm Nguyên Hòa thứ ba, Tam công tử mới nhậm chức Phiêu Kỵ Hiệu úy, dẫn theo tám trăm kỵ binh dũng mãnh, bỏ xa đại quân mấy trăm dặm, c.h.é.m g i ế t, bắt sống giặc;
Năm Nguyên Hòa thứ tư, Tam công tử được thăng làm Phiêu Kỵ Tướng quân, dẫn binh đánh tan quân đội của Hồn Hưu Vương, Phù Đồ Vương chiếm đóng vùng đất phía tây xa xôi, tiêu diệt hơn bảy mươi nghìn quân địch.
Năm Nguyên Hòa thứ năm, Tam công tử dẫn quân bắc tiến hơn hai ngàn dặm, vượt núi Ly Sơn, vượt sông Thương Thủy, giao chiến với Man tộc phía nam, tiêu diệt hơn tám mươi nghìn quân địch, bắt sống tộc trưởng.
...
Người đời luôn mau quên, công lao của một người có lớn đến đâu, chỉ cần phạm sai lầm một bước, liền vạn kiếp bất phục.
Ta lẳng lặng vùi mặt vào cổ hắn.
"Tam công tử, ta biết ngài không phải. Đã khuya rồi, chúng ta ngủ đi. Thuốc của ngài đâu, ta đi lấy cho ngài."
Ánh mắt hắn có chút mơ màng: "Thuốc..."
Giọng nói của hắn đầy vẻ u uất: "Nữ sư phụ, đêm nay, ta không uống thuốc nữa, ta muốn tiễn nàng."
Gió một chặng, tuyết một chặng.
Gió tuyết chùa Mộng Ẩn lạnh lẽo, dần dần trở nên dịu dàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-tu-cua-ta/3576377/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.