Tần Dữ Hào đã tìm kiếm khắp Tây thành hơn mười ngày, cũng không có một chút tin tức nào của đứa nhỏ.
Mệt mỏi trở về biệt thự, đã nhiều ngày như vậy, con trai của anh còn bao nhiêu phần trăm sống sót?
Người đó giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy, hoàn toàn không tìm ra được dấu vết nào.
Chẳng lẽ, anh cứ như vậy mất đi đứa con này sao, dù sao cũng là máu mủ của mình, tuy rằng sự tồn tại của nó chính là một sự vũ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh… Một cuộc hôn nhân bị ép buộc, không có tình yêu…
Mà người phụ nữ kia… đứa nhỏ bị bắt đi thành công, người phụ nữ kia chính là mấu chốt quan trọng nhất.
Con của anh sẽ không đi theo người lạ một cách dễ dàng như vậy…
Trong chuyện này, cũng có lỗi của anh, là anh sơ suất, làm hại đến một đứa bé vô tội.
Thở ra một hơi, tiến ra ngoài ban công, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Rít một hơi thật sâu, làn khói thoát ra khỏi khoang miệng, tâm trạng vốn đã phiền não bây giờ lại càng thêm nặng nề.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Người này…
Xuy!
Đúng là không sợ chết! Nếu đã muốn chết, tôi cũng không ngại tiễn cậu một đoạn.
Tần Dữ Hào xoay người đi xuống lầu, sải bước đi ra hoa viên, nhìn bóng lưng bận rộn của thiếu niên, trong lòng cảm thấy có chút bất ngờ.
Tên nhóc này, từ khi nào biết làm những thứ này, hơn nữa còn chịu làm công việc nặng nhọc dơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-ky-luong-the-hien-phu/130759/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.