Nealy suy nghĩ một lúc lâu cũng đưa ra lời giải thích chính đáng — Vì con đã không con thích anh ấy nữa, anh ấy đã làm một điều rất có lỗi với con, nếu mọi người muốn biết chuyện đó thì đi mà hỏi ảnh
— Bọn ta không ép buộc các con, nhưng việc này thì các con không được từ chối — ba nó kiên quyết
— Vậy thì con sẽ sống trong căn nhà đó, nhưng chỉ trong vòng một năm thôi — nealy
Khi nghe được câu trả lời đó, mọi người cùng dùng bửa, các phụ huynh thì luyên thuyên đủ thứ chuyện nhưng chỉ có duy nhất Dạ Nguyệt — * mẹ kế * của nó là im lặng, còn các bậc con cháu thì....
— Nè bà ăn cái này đi — nó * tốt bụng * gấp cho nealy một ít ớt chuông
— Cảm ơn nha — nealy rất muốn đấm vô mặt nó, nó không biết cô rất ghét ăn ớt chuông hay sao, vậy mà còn...
— Còn của vanly nè — nó gấp cho vanly một cánh gà
— Tôi chân thành cảm ơn bà nhưng tôi không ăn được cái này — vanly cười gượng, nó giả vờ hay không biết cô bị dị ứng với gà chứ
— Vanly không ăn thì thôi, tôi cho bà cái này nè wenly — nealy gấp cho nó một ít thịt bò nhưng * lỡ tay * làm rơi vào chiếc quần jean của nó
— Bà được lắm, muốn chơi hả, tôi tiếp bà — Nó nói rồi lấy trái táo đỏ gần nhất chọi thẳng vào đầu nealy
Nealy ngồi thụp xuống trái tao bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-chua-va-tam-hoang-tu-ha-pham/2096936/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.