Chương trước
Chương sau
Trần Thiên Thiên mưu kế đạt được, thần kinh buông lỏng, đem một miệng ô mai nhả ra ngoài.
Thành chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép răn dạy nàng: "Con tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng, chưa tới lúc sinh thì tuyệt đối không được lộ ra!"
Trần Thiên Thiên vẻ mặt giảo hoạt sau khi đạt được mưu kế, nghe Thành chủ nói, liền hướng bà thè lưỡi, cái gì cũng không nói.
Một lát sau, tại đại sảnh phủ Nguyệt Ly.
Tang Kỳ phụng mệnh Thành chủ ban thưởng cho Hàn Thước, đứng ngay tại vị trí cao nhất trong đại sảnh tuyên chỉ của Thành chủ: "Theo chỉ thị của Thành chủ, Thiếu quân thành Huyền Hổ Hàn Thước, từ lúc thành thân đến nay, chăm chỉ nhu thuận, tính tình hiền lành, có công nối dõi, đặc biệt ban cho một miếng ngọc như ý, một cây quạt lông khổng tước, ba cuộn tơ lụa Bích Ba Uyên Ương, một cặp bình Lưu Ly, một bộ y phục lục sắc, hai cân trà xanh thượng hạng..."
Vừa nói, đám người hầu vừa dâng lên các món lễ vật được ban đi qua trước mặt Hàn Thước.
Bạch Cập đứng bên cạnh Hàn Thước ủy khuất nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiếu quân, đều là màu xanh lục."
Không cần Bạch Cập nhiều lời, Hàn Thước cũng có thể tự thấy được!
Lúc này sắc mặt Hàn Thước âm u đến cực điểm, cảm giác như ngay sau đó liền có thể kết thành băng.
Thấy thế, Trần Thiên Thiên nhịn không được liếc mắt lén nhìn Hàn Thước, khóe miệng mang theo một mạt tươi cười khó mà che giấu.
Hàn Thước: "..."
Giây tiếp theo, Bạch Cập chăm chú quan sát Hàn Thước, lúc này mặt đã bị doạ cho lúc xanh lúc trắng, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Thiếu quân..."
Hàn Thước hít sâu, miễn cưỡng khắc chế lửa giận trong lòng.
Tang Kỳ tiếp tục tuyên chỉ, "Mũ xanh đính ngọc phỉ thúy!"
Người hầu dâng lên mũ xanh, đứng trước mặt Hàn Thước, cả mũ lẫn phỉ thuý đều là màu xanh.
Hàn Thước dùng sức đập lên mặt bàn, tức đến ho khan.
Bạch Cập lập tức chạy nhanh tới, lấy một viên thuốc nhét vào miệng Hàn Thước, vừa giúp Hàn Thước vuốt ngực nhuận khí vừa nói: "Thiếu quân, bình tĩnh!"
Hàn Thước ôm ngực, căm tức nhìn Trần Thiên Thiên.
Trần Thiên Thiên nâng cằm khiêu khích, còn cố tình xoa xoa bụng của mình.
Tang Kỳ tuyên chỉ xong, đi đến trước mặt Hàn Thước, nhẹ giọng giải thích: "Thiếu quân có điều không biết, thành Hoa Viên có một phong tục, khi trưởng bối ban cho vãn bối mũ xanh, là khen người tuân thủ nghiêm ngặt phu đức, hiền lương rộng lượng."
Hàn Thước nhìn thoáng qua Trần Thiên Thiên ngồi ở một bên, vẻ mặt chán ghét nói: "Vậy ta đây còn phải cảm tạ công chúa, đã ban cho ta một cái nón xanh."
Tang Kỳ nhíu mày, có vẻ không rõ lời Hàn Thước là có ý gì.
Mà Trần Thiên Thiên lại ở một bên vui vẻ khịt khịt mũi, cố ý trêu tức hắn nói: "Thiếu quân huynh nghĩ thoáng chút đi, tuy đứa bé này không phải là của huynh, nhưng vợ rõ ràng là của huynh mà."
Lời nói vừa dứt, Hàn Thước lúc này chính là tức đến không chịu được trừng mắt nhìn Trần Thiên Thiên.
Tang Kỳ nhìn ra được khói thuốc súng giữa hai người, vì thế theo sau cười cười, chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu nhân nghe nói ở thành Huyền Hổ cũng có một phong tục, cả đời nam tử có thể lấy tam thê tứ thiếp, nếu thiếp thất sinh được con, thì chính thất cũng phải coi đứa nhỏ là con ruột của mình mà hết lòng chăm sóc. Ở thành Hoa Viên, cũng giống như vậy, chỉ là nam tử đổi thành nữ tử thôi, không biết Thiếu quân cảm thấy có chỗ nào không ổn vậy?"
Hàn Thước bị những lời này làm cho cứng họng, nhất thời không biết nói gì.
Trần Thiên Thiên cắn hạt dưa bắt chéo chân lắc lư, chậm rì rì nói: "Ngươi nói huynh ấy nghe không hiểu đâu."
Nói xong, Trần Thiên Thiên lại chuyển đầu về phía Hàn Thước, thở dài một hơi: "Huynh nói xem, dù sao đứa bé này cũng không theo họ của huynh, huynh gấp cái gì chứ."
Những lời này vừa nói ra, còn không đợi Hàn Thước phản ứng, Bạch Cập đã chấn động, khiếp sợ nói: "Con nối dòng ở Hoa Viên vậy mà lại không theo họ cha ư?"
Nghe vậy, đám người hầu dâng lễ vật đều che miệng cười thầm.
Trần Thiên Thiên dùng biểu tình như đang nhìn kẻ ngốc nhìn hai chủ tớ Hàn Thước cùng Bạch Cập, vừa đếm đầu ngón tay vừa nói: "Quá nhiều chuyện mới lạ đúng không? Để ta liệt kê cho ngươi xem, lấy ta và Thiếu quân nhà ngươi làm ví dụ, chúng ta hiện tại là đang ở phòng của ai?"
Bạch Cập nhíu mi khó hiểu, "Của Tam công chúa."
Trần Thiên Thiên tiếp tục nói: "Tiền chi tiêu hằng ngày là của ai?"
Bạch Cập nói: "Của Tam công chúa."
Trần Thiên Thiên chỉ chỉ nô bộc người hầu trong phòng, nói: "Người hầu trong phòng này là của ai?"
Bạch Cập không rõ cho nên vẫn gật đầu: "Của Tam công chúa."
Nói tới đây, Trần Thiên Thiên lại chỉ bụng của mình, nhướng mày nói: "Nếu đứa bé này được sinh ra, là từ trong bụng ai sinh ra?"
Bạch Cập không cần nghĩ ngợi liền theo bản năng nói: "Của Tam công chúa."
Trần Thiên Thiên vỗ tay một cái, "Vậy thì đúng rồi! Thiếu quân nhà ngươi đến con còn không sinh được, thì đừng kén cá chọn canh nữa."
Hàn Thước bất động thanh sắc ngồi ở một bên, tay lặng lẽ bóp nát một ly rượu.
Trần Thiên Thiên nhìn thấy trong lòng phấn khích vô cùng.
Hàn Thước đại ma vương, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Ha ha ha ha ha...
Ngay sau đó, Tang Kỳ vẫy vẫy tay, tên người hầu dâng lên một cái khay đi đến trước mặt Trần Thiên Thiên.
Tang Kỳ ôn nhu nói với Trần Thiên Thiên: "Tam công chúa, đây là Thành chủ cố ý phân phó đem đến cho người, nói người thích ăn."
Trần Thiên Thiên vẻ mặt chờ đợi nhìn vào khay, vội vàng nói: "Mau mở ra, để ta xem có gì ngon."
Tử Duệ nghe Trần Thiên Thiên nói xong, liền lập tức mở ra giấy gói, bên trong vậy mà lại là ô mai mà Trần Thiên Thiên đã ăn lúc sáng.
Thấy thế, Trần Thiên Thiên sững sờ ngẩn người trong nháy mắt, tiếp theo liền phản xạ có điều kiện nôn khan, che miệng chạy ra ngoài.
Một đám người hầu mờ mịt, đều theo sau đi ra ngoài.
Toàn bộ đại sảnh hiện tại chỉ còn lại chủ tớ hai người Hàn Thước cùng Bạch Cập.
Bạch Cập tiến đến bên người Hàn Thước, nhỏ giọng nói: "Thiếu quân, bước tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Trên mặt Hàn Thước lộ ra một tia sát ý, thanh âm vô cùng băng lãnh nói: "Nếu nàng ấy đã một mực cho rằng ta hạ độc, nếu như ta không thuận theo ý nàng, há chẳng phải chịu oan tội này sao? Phân phó cho người của chúng ta, giữ nguyên kế hoạch tấn công, đừng nói là nghiệt chủng này, ngay cả người lớn ta cũng không muốn giữ!"
Tử Duệ vẫn luôn đi theo Trần Thiên Thiên trở về phòng ngủ, nháo qua một trận, thấy sắc mặt Trần Thiên Thiên đã khôi phục lại như lúc ban đầu, Tử Duệ mới cẩn thận dâng một quyển thực đơn, vừa đếm số vừa nói: "Công chúa, nhà bếp hỏi, hôm nay ăn gì?"
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên từ trên giường bật dậy, nhìn thực đơn.
"Công chúa?"
"Nấu cả quyển cho ta!" Trần Thiên Thiên vung tay, dứt khoát nói.
Tử Duệ lập tức liền ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới mở miệng: "Nấu cả quyển?"
Trần Thiên Thiên vỗ bàn một cái: "Chén bát cũng phải là loại thượng hạng nhất đấy!"
Nghe được lời của Trần Thiên Thiên, Tử Duệ đầu tiên là dừng một chút, sau đó lại nhìn thoáng qua bụng Trần Thiên Thiên, lúc này như hiểu rõ, nói: "Dạ! Vậy tất cả đều đổi thành chén Lưu Ly hết nhé!"
******
Hôm sau, tại mạn phòng đình viện phủ Nguyệt Ly.
Đã sắp đến giờ cơm trưa, thức ăn lần lượt được đưa tới, người hầu từng nhóm từng nhóm bê khay thực phẩm, xếp thành hàng đi tới.
Hàn Thước theo sau hai người hầu đi tới, Bạch Cập bỗng xuất hiện từ một hướng khác, vội vã đuổi kịp Hàn Thước.
Bạch Cập tiến đến bên người Hàn Thước, nhỏ giọng nói: "Thiếu quân, đã chuẩn bị xong xuôi."
Hàn Thước gật đầu, lập tức mở miệng thăm dò hỏi tên người hầu, "Công chúa sắp tới chưa?"
"Hồi bẩm Thiếu quân, Tam công chúa đang ở mạn phòng chờ ngài." Nói xong, tên người hầu liền cúi đầu tiếp tục giải thích nói: "Chiếu theo quy củ thành Hoa Viên, khi công chúa dùng bữa, người phải ở bên cạnh hầu hạ, thay công chúa gắp thức ăn."
Hàn Thước bình thường đều là người khác hầu hạ hắn, hắn làm sao có thể đi hầu hạ người khác?
Nhưng nghĩ đến bản thân mình hiện tại đang ở thành Hoa Viên, hơn nữa chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ làm hỏng chuyện lớn, vì thế đành cắn răng chịu đựng, từng chữ từng chữ nói: "Chuyện này, tuỳ ý."
Bạch Cập nhỏ giọng nói: "Chén lưu ly, Thiếu quân, độc đã được hạ vào trong chén lưu ly, ban ngày ăn vào, đêm khuya phát tác, bảo đảm thần không biết quỷ không hay..."
Vừa nói, người hầu vừa đưa Hàn Thước tới trước cửa mạn phòng, Trần Thiên Thiên đã đợi sẵn ở trước bàn.
Hàn Thước nhìn một bàn đầy đồ ăn được đậy kín, trong lòng nắm chắc phần thắng đi vào mạn phòng.
Một bàn thức ăn xa hoa bày ra trước mắt Trần Thiên Thiên, ngay cả khay lẫn nắp đậy đều được làm từ bạch gốm sứ nguyên chất.
Hàn Thước ánh mắt thâm trầm, bên trong ẩn hiện một tia sát ý khó mà nhận ra.
Chén lưu ly...
Hít sâu một hơi, Hàn Thước mở ra một khay đậy, làm lộ ra một chén lưu ly có chứa rau trộn bên trong.
Thấy thế, trên mặt Hàn Thước lúc này lộ ra một mạt tươi cười, nhưng rất nhanh định thần lại, tiếp nhận đôi đũa trong tay Tử Duệ, thay Trần Thiên Thiên gắp hai gắp, đút nàng ăn.
Trần Thiên Thiên không hề phòng bị, há miệng ăn.
Bạch Cập đứng sau Hàn Thước lộ ra biểu tình mừng như điên.
Trần Thiên Thiên không hiểu ra sao liếc hắn một cái, có chút mờ mịt.
Bạch Cập lại tươi cười lộ ra biểu tình báo được đại thù.
Hàn Thước cũng cười lạnh một tiếng, mở ra khay đậy thứ hai, kết quả lại là một chén lưu ly khác, bên trong chứa canh bồ câu.
Bạch Cập biểu tình nháy mắt cứng đờ, có chút không dám tin mở to hai mắt nhìn.
Hàn Thước sắc mặt cũng thoáng ngừng một chút, suy nghĩ nửa ngày, lại múc một muỗng canh bồ câu đưa tới bát trong tay Trần Thiên Thiên.
Trần Thiên Thiên bưng bát lên, Bạch Cập vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
"Hửm? Sao thế?" Vẻ mặt Trần Thiên Thiên nghi hoặc.
Hàn Thước rũ mắt xuống, tiếp tục làm bộ cung kính nói: "Mời công chúa."
Vừa dứt lời, Hàn Thước ngẩng đầu, liền phát hiện Tử Duệ đang chỉ huy nhóm người hầu theo thứ tự mở ra toàn bộ khay đậy.
Một bàn đầy thức ăn, toàn bộ đều là chén lưu ly.
Không khí trên bàn đột nhiên ngưng trệ.
Hàn Thước quay đầu, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn Bạch Cập.
Bạch Cập cũng đồng dạng mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu sau mới chậm rãi nhìn Hàn Thước, vẻ mặt vô tội.
Hàn Thước nghĩ nghĩ, đành gắp mỗi món một miếng, xếp thành núi trong bát, đưa tới bên miệng Trần Thiên Thiên, nói: "Tam công chúa, mời dùng."
Vừa định tiếp nhận, Trần Thiên Thiên liền phát hiện Bạch Cập ở phía sau Hàn Thước bộ dạng đứng ngồi không yên, một đầu mồ hôi lạnh.
Thấy thế, Trần Thiên Thiên đột nhiên hồi tưởng lại biểu tình kỳ quặc của chủ tớ hai người Hàn Thước cùng Bạch Cập từ lúc bắt đầu đến giờ, lại nhìn một bàn đầy chén lưu ly, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Trần Thiên Thiên thầm nghĩ: Lẽ nào Hàn Thước hạ độc vào thức ăn?! Hay cho Hàn Thước nhà ngươi, ta có lòng tốt khổ sở cứu ngươi từ đại lao ra, ngươi lại lấy oán trả ơn!
Sau một lát, Trần Thiên Thiên linh quang chợt loé, đem bát của mình đưa cho Hàn Thước, cười tủm tỉm nói: "Hàn thiếu quân cả ngày hôm nay vất vả rồi, không bằng ngồi xuống, chúng ta cùng nhau ăn."
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Thước khẽ biến, sau đó vội vàng đem bát đẩy ngược lại phía Trần Thiên Thiên, thập phần khách khí nói: "Không không không, quy củ thành Hoa Viên các nàng, nam nhân không được ngồi bàn ăn, mời công chúa cứ dùng."
Trần Thiên Thiên lại đem bát đẩy cho Hàn Thước, cười nói: "Huyền Hổ có câu, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ta cùng Thiếu quân đã là phu thê, lẽ ra nên phu xướng phụ tuỳ* mới phải, mời Thiếu quân dùng."
*Phu xướng phụ tùy: Chồng hát vợ khen hay.
Hàn Thước lại đem bát đẩy qua Trần Thiên Thiên, "Công chúa hiện tại là một người ăn hai người hưởng, mời công chúa dùng."
Trần Thiên Thiên cũng đẩy qua đẩy lại giống như Hàn Thước, "Khách phải tuỳ chủ, ta bảo huynh ăn, thì huynh phải ăn, mời thiếu quân."
Hai người càng lúc càng gần, nói chuyện khách khách khí khí, Tử Duệ một chút cũng không phát hiện có điểm nào không đúng, cả người đều lâng lâng theo.
Tử Duệ bẻ ngón tay đếm từ, "Vợ chồng hoà hợp, tương kính như tân, ân ân ái ái!"
Những lời này vừa nói ra, Trần Thiên Thiên nháy mắt tức giận, lớn tiếng quở trách Tử Duệ: "Ân ái cái đầu ngươi! Hoà hợp cái con khỉ!"
Nói xong, Trần Thiên Thiên liền đứng dậy, động tác như muốn lật bàn, nhưng bàn lại rất nặng, một chút cũng không hề dịch chuyển.
Hàn Thước thấy thế âm thầm phát lực, bàn ăn lập tức lật đổ, cả bàn chén lưu ly đều vỡ tan.
Bạch Cập nhẹ nhàng thở ra, bất giác xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh.
Tử Duệ bị chấn kinh một chút, lúc này mới phát hiện không khí giữa Trần Thiên Thiên và Hàn Thước có chút không đúng, giật giật thái dương, sau đó mới chỉ huy người hầu nói: "Còn đứng đó làm gì, mau chuẩn bị một bàn ăn mới."
Trần Thiên Thiên vỗ bàn, nổi trận lôi đình nói: "Còn chuẩn bị cái gì! Cơm này không ăn được nữa!"
Nói xong, Trần Thiên Thiên liền nổi giận đùng đùng bước ra cửa.
Tử Duệ bận theo sau, lo lắng hỏi: "Tam công chúa người đi đâu?"
Trần Thiên Thiên không chút nghĩ ngợi nói: "Đi đến phủ Thành chủ!"
Tử Duệ chỉ cảm thấy mí mắt nhảy dựng, nhất thời liền cảm giác chút dự cảm bất hảo, nhưng hiện tại hắn cũng không ngăn được Trần Thiên Thiên, chỉ thật cẩn thận hỏi: "Đi phủ Thành chủ... để làm gì ạ?"
Trần Thiên Thiên liền vung tay, "Ăn cơm!"
Lời nói vừa dứt, một đám người đi theo Trần Thiên Thiên lập tức rời khỏi.
Đợi Trần Thiên Thiên mang người đi rồi, chỉ còn lại hai chủ tớ Hàn Thước, Bạch Cập nơm nớp lo sợ tiến lên thỉnh tội.
Hàn Thước nhất thời bị hắn chọc tức, nở một nụ cười lạnh, đuôi lông mày hơi nhếch lên, "Chén lưu ly ư?"
Bạch Cập nơm nớp lo sợ đứng chết trân tại chỗ, thanh âm như muốn khóc nói: "Thiếu quân!"
Khóe môi lạnh lùng của Hàn Thước hơi nhếch lên, khoát tay nói: "Bạch Cập, ngươi có biết, phản bội ta sẽ có kết cục gì không?"
Ngay sau đó, Bạch Cập nháy mắt liền quỳ rạp xuống đất, cả đầu mồ hôi lạnh nói: "Thiếu quân xin tha mạng, thuộc hạ không dám, thuộc hạ tuyệt đối trước sau như một với Thiếu quân, vốn dĩ đều đã an bài tốt, độc cũng đã được hạ trong chén lưu ly, có ai ngờ Tam công chúa tâm huyết dâng trào, đổi tất cả thành chén lưu ly chứ! Lúc trước nàng cũng tâm huyết dâng trào, phi ngựa xuống phố, làm hỏng kế hoạch, quả thực là giống nhau như đúc! Thế sự vô thường khó tránh khỏi sẽ có lúc sai lầm! Xin Thiếu quân cân nhắc, cho những kẻ phạm lỗi, nhất là thuộc hạ, một cơ hội lấy công chuộc tội đi!"
Hàn Thước mệt mỏi ôm trán, đối mặt với tình hình hiện tại, bao nhiêu kế hoạch đều bị lệch ra khỏi quỹ đạo có chút bất lực.
Một lát sau, Hàn Thước đột nhiên nhớ tới cái gì, chợt nheo mắt lại, ngẩng đầu hỏi: "Tư liệu lúc trước ngươi cho người điều tra về Trần Thiên Thiên, có chính xác không?"
Bạch Cập chấn kinh một chút, sau đó vội vàng nói: "Vâng... là thập phần chính xác..."
Đôi nhãn tình của Hàn Thước cực kỳ nguy hiểm nheo lại, ngón tay thon dài từng nhịp gõ lên mặt bàn, qua một hồi lâu mới vân đạm phong khinh* nói: "Quên đi, ngươi lui xuống trước đi."
Vân đạm phong khinh(云淡风轻):Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
"Vâng..."
******
Bên trong mạn phòng phủ Thành chủ.
Trần Thiên Thiên sau khi vội vội vàng vàng chạy đến phủ thành chủ, sau bao phen sóng gió rốt cục cũng có thể yên bình cùng Thành chủ dùng cơm.
Ăn xong, Trần Thiên Thiên cảm thấy mỹ mãn than thở một tiếng, "Trời ạ, yên ổn ăn được một bữa cơm thực không dễ dàng."
Thành chủ bất đắc dĩ nhìn nàng, khe khẽ gõ gõ mặt bàn, nói: "Đã no rồi thì đừng ăn nữa."
Thánh ăn Trần Thiên Thiên một chút không có chú ý tới lời nói của Thành chủ, gắp lên một gắp cà tím định ăn, lại bị Thành chủ nhấn xuống.
Thành chủ nhìn Trần Thiên Thiên, thanh âm ấm áp nói: "Trong sách y dược cổ có nói, cà có vị ngọt tính hàn, tác dụng hoạt lợi, nữ nhân mang thai ăn vào sẽ rất nguy hiểm, con không được ăn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.