- “ Xứ sở thần tiên “ này tôi xây dựng riêng cho người mình yêu. Nhưng… đáng tiếc thay… người tôi yêu lại không thuộc về tôi. – Cậu ngồi xuống thảm cỏ, hướng mắt về nơi xa xăm vô định, khuôn mặt hiện rõ lên nỗi buồn khôn nguôi.
- Vậy .. tại sao lại … cho tôi xem? – Cô ngồi cạnh cậu hơi e dè hỏi.
- Phì. Biết đâu sau này, cô kể lại cho cô ấy cũng tốt. – Cậu phì cười, thản nhiên nói.
- Đẹp thế này, tôi phải dùng ngôn từ nào đây.
- Cô quá khen rồi.
- Không đâu, thật đấy – cô gật đầu kiên định.
- Đáng yêu thật đấy nhưng thiếu cái gì đó …. – cậu nhìn bộ dạng trẻ con của cô xem xét, trầm ngâm xem xét.
- Thiếu gì ? – cô nghiêng đầu, chớp mắt hỏi.
- Yên lặng. Ngồi im. – cậu chau mày, nghiêm trọng nói làm cô ngồi thẳng lưng, không nói gì.
Cậu đặt tay lên môi cô kéo ra thành một nụ cười. Cô ngây người trước hành động của cậu, hơi lúng túng.
- Được rồi. Cứ thế đi. – Cậu gật đầu hài lòng.
- Khó chụi quá à. Gượng gạo. Phải thế này – Cô chu môi lại, chống tay trước mặt cậu, cười thật tươi khiến cậu khẽ xao động.
- Thấy chưa? Tuyệt không?
- Tuyệt. Cô phải xếp vào Tứ đại mỹ nhân của loài ……. Khỉ ha ha – cậu ôm bụng lăn lóc.
Cô giận run người, đấm mạnh vào tay cậu.
- A. Cô không những mau nước mắt mà còn tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-chua-kieu-ngao-va-tu-hoang-tu-dao-hoa/2176795/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.