Chiếc xe Limous dừng trước chân một ngọn núi, anh em nó mở cửa xebước lên. Đi một đoạn dốc không quá xa, bên dưới gốc cây cổ thụ to lớn.Kai quỳ xuống, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn vào nấm mồ trước mắt, trong đầutự nói chuyện.
- Mẹ. Con xin lỗi vì giờ mới tới thămmẹ. Mẹ có trách con không mẹ? Khì, mà cũng tại mẹ hết đấy, mẹ thích Việt Nam làm gì chứ? Con không thể đến thăm mẹ thường xuyên được ngay cảkhi con cùng bầu trời với mẹ. Hãy thứ lỗi cho con thưa mẹ. Con đã khôngbảo vệ được Dakie như mẹ nói. Em ấy vẫn sống tốt, em ấy có ba mẹ mớinhưng vẫn rất nhớ mẹ. Còn cả con bé mà mẹ yêu thương nhất kia nữa. Mẹ mở mắt ra mà nhìn nó càng lớn càng không ngoan đi mẹ. Mẹ hãy tỉnh dậy màdạy dỗ nó đi. Con bất lực rồi
mẹ. Con không thể làm gì cả.
Bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, kìm nén nỗi uất hận và cơn đau đang nổi lên ngự trị trái tim mình.
Nó vẫn đứng cạnh anh, một mực không quỳ xuống, khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài, gió đêm lồng lộng thổi tung tóc nó.
- Mẹ. Mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo của nó thôi.
- Con cũng mệt mỏi rồi… và con nghĩ nên dừng lại. Xin lỗi vì con không thể ở bên mẹ, Con phải về Pháp…. Mẹ… tạm biệt.
……………………
Hai ngày sau.
- Em nhìn Hà Nội lần cuối đi. Xem có thực đẹp bằng Paris không? – Anh vừa lái xe vừa khẽ hỏi.
Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-chua-kieu-ngao-va-tu-hoang-tu-dao-hoa/2176734/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.