Ánh chiều tà vàng rực như lửa chiếu lên thân ảnh hai nữ tử mỏng manh. Hai nàng cùng nhau đứng trên tường thành nhìn xuống cảnh phố phường nhộn nhịp của kinh thành. Xa xa là cánh rừng mênh mông xanh thẳm, non nước Mục Triều lúc chiều tà vô cùng thanh bình.
"Không ngờ Tử Ngọc lại to gan như vậy, dám vào thẳng hoàng cung cầu thân cùng phụ hoàng của thϊếp". Vĩnh Hy công chúa chớp mắt cười cười, nàng quay sang nhìn Vương Tử Ngọc, giọng nói trêu chọc.
Vương Tử Ngọc cũng cười. Nàng tiến đến nắm lấy bàn tay ngọc ngà kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Nếu không như vậy, ta sợ viên ngọc quý nhất thiên hạ này sẽ bị người cướp mất".
"Ta thà mất mạng còn hơn mất nàng".
Một câu nói khiến trái tim Vĩnh Hy động lên, có thể làm tan biến tất cả ấm ức, oán trách của những ngày qua. Nàng mỉm cười trong mắt hiện lên ánh lệ, là hạnh phúc là cảm động.
"Ra vậy. Vậy mà thϊếp còn sợ Tử Ngọc sắp thành phu nhân của tiểu hầu gia rồi chứ hoặc là ____ thái tử phi ".
Một bàn tay choàng sang ôm lấy thắt lưng kéo nàng sát vào lòng nàng ấy. Vĩnh Hy công chúa cười nhìn nàng "Có biết đây là nơi nào không ? Nàng ôm thϊếp toàn dân chúng kinh thành có thể trông thấy ". Dù nói vậy nhưng ngày vẫn ngoan ngoãn để nàng ấy ôm.
"Người ta đang ôm hiện tại là Vương phu nhân, còn vị tam công chúa kia, từ nay về sau sẽ không còn nữa".
"Còn nàng, cũng thật là rất yêu ta nha. Nàng cũng đến cầu hoàng hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-chua-dai-tieu-thu/515085/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.