Hôm nay tuyệt đối là một ngày cực kỳ náo nhiệt, trên phố một đoàn người kéo dài từ cổng thành đến giữa thành. Đi đầu là Vương tướng quân cửi trên lưng ngựa, một thân chiến giáp chân đạp chiến mã, lưng thẳng tắp.
Ông như một tượng đài trên cao, phía sau là các phó tướng cũng cửi trên lưng ngựa, các binh lính tay cầm thương đi giễu hành phía sau. Một đoàn người áo giáp chỉnh tề gương mặt nghiêm chỉnh mà đi.
Hai bên đường dân chúng tự giác nép vào nhường đường. Trong lòng họ Vương tướng quân là một đại anh hùng, giúp Mục triều thoát khỏi cảnh binh chiến loạn lạc.
Vương tướng quân trước hết là vào triều tiếp kiến. Sau một phen khen thưởng ông mới quay về Vương phủ. Từ sớm tất cả trên dưới Vương phủ đã đứng phía trước cửa chờ ông trở về.
Vương Tướng quân nhìn thấy thê nhi liền nhanh chân nhãy xuống ngựa, chạy nhanh đến họ. Cao Thải Ngọc dù là nhớ phu quân muốn chết, hai mắt đã ửng đỏ nhưng vẫn mạnh miệng " Mau đi thay y phục, áo giáp thải cứng làm đau ta "
Vương tướng quân nhìn kiều thê ngạo kiều mà vui sướng cười to " Được, được ta đi thay ngay"
Vương Tử Ngọc và Vương Hằng mỗi người một bên ôm lấy hai cánh tay phụ thân. Thân thiết một đường người một nhà cười nói vào trong, binh lính cũng được cho về nhà thăm gia quyến.
Một bàn ăn vô cùng phong phú chào đón Vương tướng quân. Một nhà 4 người vô cùng hài hòa. Vương tướng quân híp mắt cười không ngừng.
" Phu nhân ngày càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cong-chua-dai-tieu-thu/515044/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.