Edit: Mèo Mạnh Mẽ “Mấy đứa thật vui vẻ, cũng không biết người lớn đang sầu lo đến mức nào rồi!” Diêu Tam Tam bưng sủi cảo lên bàn, đặt đũa trước mặt chú hai, nói: “Chú hai, chuyện gì khiến chú rầu rỉ vậy? Nếm thử sủi cảo tụi con làm trước, rồi từ từ nói”. “Còn từ từ nói gì nữa! cả ngày hôm nay chú thật khó khăn, đầu tiên là bà nội bây tới tìm chú, mắng chú, kêu chú mau viết thư cho cha bây, gọi anh ấy về đây xử lý chuyện Tiểu Tứ, theo ý của nội bây, thì để bây ra ngoài, nói Tiểu Tứ là em họ con nhà cậu hai bây, nhanh đưa nó trở về. Qua một lát, cán bộ thôn lại tới tìm chú, vẫn là để thông báo cho cha bây trở lại, nói đây là sinh lần bốn rồi, gọi cha bây về đóng tiền phạt vượt kế hoạch”. “Chú hai, chú cũng biết, nếu cậu hai bên kia nguyện ý để cho Tiểu Tứ trở về, lúc ấy đã mang nó đi rồi đúng không? Giờ đưa về nhất định không được. Với lại, chú cũng nói, cán bộ cũng đến đòi tiền phạt rồi, dù tụi con có ra ngoài nói Tiểu Tứ không phải là em gái ruột, thì cũng có ích gì đâu? Ai mà tin chứ!”. Chú hai than thở: “Chuyện này đương nhiên chú cũng biết, nhưng bây giờ biết phải làm sao?”. “Làm sao ạ?” Diêu Tam Tam không để ý lắm, cầm đũa lên, tách số sủi cảo trên đĩa mà Tiểu Tứ đem lên, tránh cho nó dính chùm một chỗ, rồi mới nói: “Chú hai, bà nội con làm vậy không hay rồi! Càng là lúc này, thì chú càng không thể gọi cha trở lại! Cha trở lại, cán bộ còn không giữ chặt ông bắt ông đóng tiền phạt sao? Chẳng bằng cứ kéo dài như vậy, cán bộ không tìm được người lớn, cũng không có cách gì với đám con nít như tụi con, càng kéo dài, càng trôi qua. Chứ đâu còn làm gì khác được nữa?”. “Chú cũng nghĩ vậy, cha con đi Thiên Tân không sống qua ngày, cán bộ thôn nghĩ ít nhiều gì anh ấy cũng kiếm được tiền, anh ấy trở lại, không giao một khoản tiền thì nhất định không xong”. Chú hai vừa nói vừa chuyện vừa quay đầu. “Vậy còn bà nội bây bên kia thì tính sao?”. “Không đưa trở về được. Đưa trở về thì cán bộ thôn cũng biết thôi, dù sao thì cũng đã như vậy rồi. Chú hai, chú hãy nói thẳng với nội con đi thôi! Hơn nữa ——“ Diêu Tam Tam nhìn nhìn Tiểu Tứ đang cúi thấp đầu, đổi dáng vẻ đáng thương mà nói với chú hai: “Chú hai, ai lại nhẫn tâm đưa Tiểu Tứ đi? Nó cũng là ruột thịt của cha mẹ con, từ nhỏ họ chưa từng chăm sóc nó, một ngụm sữa cũng chưa từng được uống, cha mẹ con vốn nợ nó, vì cái gì mà nó không được sống ở nhà mình?”. “Chú hai, tụi con sẽ không đưa Tiểu Tứ về đâu”. Diêu Tiểu Đông nói: “Bốn chị em con sẽ sống chung một chỗ”. Chú hai than thở: “Mấy đứa bây, giờ lớn cả rồi, tâm tư cũng lớn, chú cũng khó mà làm chủ nhà mấy đứa. Cái nhà này, còn phải trông cậy vào chính mấy đứa rồi!”. “Chú hai, đừng buồn, nếu cán bộ thôn lại đến tìm chú, thì chú cứ nói chú không xen vào, bảo họ tự tới tìm đi, để xem họ có thể làm gì tụi con! Còn bà nội bên kia, chú hãy tùy theo tình hình đi ạ!” Diêu Tam Tam cười bưng sủi cảo lên: “Chú hai ơi, ăn sủi cảo đi”. Trước mắt, Diêu Tam Tam thật sự không muốn cho Diêu Liên Phát trở về nhà. Diêu Liên Phát không ở nhà, cô còn có thể an bài kế hoạch của mình Vô luận thế nào, các cô cũng sẽ không đưa Tiểu Tứ đi. Lúc này ba chị em nhìn Tiểu Tứ, trao cho nó một nụ cười an ủi. **Edit bởi Mèo Mạnh Mẽ ** Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông thương lượng một chút, trước mắt việc đồng án không nhiều lắm, bốn chị em tiến hành phân công đơn giản. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Diêu Tiểu Đông chủ yếu chăm sóc hoa màu, thời điểm này không gieo không thu, nhưng phải thường xuyên xem xét, trông nom; Diêu Tiểu Cải và Tiểu Tứ chủ yếu là nuôi heo, chăm sóc vườn tược, dù sao cũng phải có đồ để ăn. Việc nhà nấu cơm giặt giũ, bốn chị em cùng làm. “Mình còn có thể bỏ ra ít tiền, đến phiên chợ mua hai con dê, dạo này nhiều cỏ xanh, cho dê ăn tốt lắm, em thấy người ta nuôi dê cũng có thể làm ra tiền, giờ mua dê con, đến cuối năm bán đi, ít nhất cũng đủ tiền chi tiêu cho lễ mừng năm mới nhỉ?”. "Cái này chị tán thành." Diêu Tiểu Cải vừa nghe đã lên tinh thần, “Chị thấy trong thôn có mấy nhà nuôi dê, cũng không khó, bây giờ vừa đúng thời điểm thả dê”. Về phần Diêu Tam Tam, cô đang nghĩ cách thu mua cá trê. "Thu cá trê? Làm được hả?" Diêu Tiểu Đông nói, "Với lại làm sao chuyển ra ngoài? Dù sao thì mình cũng không thể để anh cả Dương đưa đi nữa đúng không?" “Phải thế rồi, mình đâu thể nhờ cậy người ta mãi, đây không phải là cách lâu dài”. Nợ nhân tình lâu cũng không tốt, các cô với anh em nhà họ Dương không thân không thích, thu cá trê là chuyện lâu dài, sao mà trông cậy vào người ta được. Đây là vấn đề mà Diêu Tam Tam đang suy tính. “Cách thức thì em nghĩ ra rồi, không nghĩ được cách thì mình không thể kiếm được tiền. Em nghĩ, mình mượn xe lừa nhà ông Tam đưa đi được không, xe bò nhà chú hai quá chậm. Mình mượn xe lừa nhà ông Tam, rồi giúp ông ấy cắt cỏ cho lừa ăn”. "Đấy cũng là một cách." Diêu Tiểu Cải gật đầu. “Nếu mình có thể duy trì việc này, thì về sau sẽ có nhiều thu nhập hơn. Tiểu Tứ có thể thuận lợi đến trường, chúng ta cũng có thể tính đến nhiều chuyện hơn nữa”. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Diêu Tam Tam nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Chị hai, em muốn đến Niệm Thành một chuyến, em đi tìm hiểu rõ con đường thu cá trê”. “Đi Niệm Thành?” Diêu Tiểu Đông hơi lo lắng. “Một mình em, chạy đi Niệm Thành xa tít, có được không đó?”. “Không sao đâu. Nói là xa, nhưng cũng chừng bốn mươi dặm đường thôi, em ngồi xe theo tuyến đi. Ban ngày khắp nơi đều là người, đâu có chuyện gì được?”. Diêu Tiểu Đông vẫn không yên lòng, nói: "Nếu không, để chị đi với em." "Được đó". Diêu Tam Tam nghĩ, hai người đi như vậy tốt hơn, có người làm bạn, có việc cũng có thể bàn bạc. Nói là làm ngay, qua hôm sau, Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông lên đường đi Niệm thành. Muốn đến Niệm Thành, như thường lệ là phải lên trên trấn, ngồi xe đi tiếp. Lần này, Diêu Tiểu Đông đạp xe đạp chở Diêu Tam Tam lên trên trấn, họ dựng xe ở một nhà gần trạm xe, nhờ họ để ý trông chừng giùm, rồi ngồi xe, đi thẳng đến Niệm Thành. Niệm Thành vào đầu thập niên 90, chỉ là một huyện lị nhỏ, trông khá xưa cũ. Đời trước Diêu Tam Tam đã từng dến Niệm Thành mấy lần, đó là hơn hai mươi năm sau rồi, khi ấy Niệm Thành đã hết sức phồn vinh rực rỡ, nơi nơi là nhà lầu cao ốc, còn bây giờ, cả Niệm Thành, chủ yếu là nhà trệt, chỉ có vài tòa nhà cao với kiểu dáng lỗi thời. Hai cô gái nhỏ đi đến nơi xa lạ, liền không khỏi thật cẩn thận. Dọc theo đường đi, họ chuyên tìm mấy người lớn tuổi để hỏi đường, một đường tìm được chợ thủy sản, nhưng chỉ có hai gian hàng bán cá trê, không thấy thu cá, không thể làm gì khác hơn là lại cùng Tiểu Đông hỏi thăm. “Thu cá trê hả, có hai nhà, đều ở phía Nam huyện ấy. Mấy đứa đi theo con đường dẫn về hướng Nam đi, cứ đi tới, có một nhà máy than tổ ong rất lớn, cạnh đó có một nhà. Một nhà khác cũng ở hướng Nam, còn cụ thể là ở đâu thì bác không rõ lắm”. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông đi một đường, trời nóng, người cũng mệt mỏi, đợi đến lúc tìm ra được, hai chị em đã nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, bước vào sân nhỏ thu cá trê, trước hết là hỏi chủ nhà để tìm nước uống. Trong sân có một người phụ nữ độ ngoài ba mươi đang đổ nước vào bể, thấy các cô tìm nước uống, liền kêu họ tự đi múc nước trong chum. Giữa ngày hè, dân quê uống nước lạnh là chuyện bình thường, hai chị em uống một gáo nước lạnh, vừa giải khát lại vừa mát mẻ, thoải mái thở phào một cái, mới quay sang đánh giá căn nhà này. Đây là một ngôi nhà trệt, một ngôi nhà lớn với sáu gian phòng, sát tường nhà có một hàng bể xi măng, phía trên có đệm cỏ che nắng. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông đến nơi thì đã là giữa trưa, nên không thấy ai đến bán cá trê. Diêu Tam Tam đặt gáo nước xuống, mở lời với người phụ nữ kia. "Dì ơi, nhà dì thu cá trê đúng không! Con thấy trên cửa viết thế!" "Đúng vậy, thu Cá trê." "Dì, dì thu cá trê bao nhiêu tiền một cân?" Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn Diêu Tam Tam, hỏi một câu: "Nhóc, muốn bán cá trê hả?" Diêu Tam Tam nói: "Con hỏi thử một chút, nếu như thích hợp, thì con thu cho dì được không?" Người phụ nữ kia hình như có chút ngoài ý muốn, bèn nói: “Hai đứa mấy tuổi rồi? Nói chuyện y như người lớn ấy, bình thường dì không thu lẻ đâu. Nếu con bắt được cá trê, thì bán ra ngoài cũng được đấy”. “Không phải đâu, dì, con là muốn hỏi dì, giá mua vào là bao nhiêu”. Diêu Tam Tam nghĩ, mình là một đứa con nít, nói mấy chuyện này với người ta, khó trách người ta không tin là thật, bèn nói: “Nhà con có người muốn thu, con tới hỏi giá một chút, xem tình hình thế nào”. "Ừ, hiện giờ nhà dì thu, là 1 tệ 6 đồng một cân, cho dù giá cả dao động, thì tăng giảm cũng không quá một xu. Đến mùa Thu Đông, thì giá cả cao hơn nhiều. Cá nhỏ, cá chết thì không thu”. Diêu Tam Tam nghe vậy thì tò mò, vội hỏi: “Mùa Đông cũng có cá trê sao dì? Mùa Đông cá trê chui xuống bùn rồi, đóng băng rồi, làm sao bắt được?”. “Có chứ, nhưng ít, cũng có người đào đất ra, có người thì để trong hồ nuôi tạm vào mùa thu. Mùa đông thì giá đắt, lượng tiêu thụ trong thành còn cao hơn mùa hè, không đủ để bán nữa kìa”. “Dì ơi, có bao nhiêu dì thu bấy nhiêu sao?”. Lời này của Diêu Tam Tam khiến người phụ nữ kia nở nụ cười, nói: “Con có thể thu lại bao nhiêu? Dì đây thường đưa hàng đi thành phố lớn, nên hoàn toàn không bị tồn hàng, có khi còn không đủ một xe đó!” Người phụ nữ kia nói rồi, nhân tiện bắt đầu chèn ép người cạnh tranh, nói: “Không phải dì tự khen chứ, cách đây không xa cũng có một nhà thu, là họ hàng với nhà dì đó, nhưng là nhà dì thu trước, hắn thấy việc làm ăn này có thể làm được, hắn mới làm theo. Nhà hắn có lúc tồn hàng, nguồn tiêu thụ của hắn kém hơn nhiều”. ****************** Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông cách ít nhà, lại tìm được chỗ khác, đúng là không xa mấy, cũng nói là 1 tệ 6 đồng. Mặt khác, Diêu Tam Tam nghe nói rằng ở bến Mã cũng có thu, hơn nữa còn thu luôn cá trê nhỏ, nhà ở bến Mã kia có ao lớn, cá nhỏ thu lại thả vào ao nuôi. Nhưng đến bến Mã còn xa hơn mấy chục dặm đường, nên Diêu Tam Tam không định đi. Dọc theo đường đi, hai chị em bàn nhau, người thu cá dạo trên trấn, trên cơ bản là 1 tệ 3 trở xuống. chênh lệch 3 đồng, nếu một phiên chợ, người thu dạo thu được một trăm cân, thì kiếm hơn 30 đồng. Dĩ nhiên là không dễ gì thu được một trăm cân, nhưng năm sáu mươi cân thì tuyệt đối có thể bảo đảm, có thể kiếm 20 đồng tiền rồi, đối với dân chúng khi ấy mà nói, 20 đồng một ngày chính là thu nhập khả quan. Phương viên mười mấy dặm, ngày mở phiên chợ không giống nhau, người thu dạo cơ hồ mỗi ngày đều có nơi để thu, tính sơ thì một tháng có thể kiếm ba bốn trăm tệ. Nhưng nếu Diêu Tam Tam muốn thu thì khác, cô thu trong thôn, kêu gọi mấy đứa nhỏ đi bắt, một ngày ít gì cũng thu được hai ba chục cân, năm ngày đưa đi một lần, cũng có thể kiếm 3 40 đồng! Một tháng ít gì cũng kiếm được 200 tệ. Phải biết, thu nhộng ve làm ra tiền, nhưng thời gian ngắn, trước sau chỉ hơn một tháng, nhưng thu cá trên, trừ mùa đông đóng băng, thì mùa nào cũng có thể thu. “Thu đi!” Diêu Tam Tam vô cùng khí phách, vỗ tay một cái, “Dù sao cũng hơn ngồi không”. Diêu Tam Tam trở về, hai chị lo làm cơm tối, cô dẫn Tiểu Tứ ra ngoài, thuận tiện tuyên truyền với đám trẻ trong thôn: thu cá trê, 1 tệ 2 đồng một cân, mọi người đi bắt đi, bán cho tôi lấy tiền tiêu. "Đừng có nhỏ quá, nhỏ quá thì thả lại cho nó lớn tiếp đi." Diêu Tam Tam nói với đám trẻ, "Mọi người cũng đi tuyên truyền với mấy đứa khác với nhé, thừa dịp nghỉ hè, đều đi bắt cá trê để kiếm tiền đi." Có một cô bé hơn mười tuổi nói: “Tam Tam, cậu dứt khoát dán tờ quảng cáo, không phải ai cũng sẽ biết sao?”. Dán quảng cáo, việc này Diêu Tam Tam dĩ nhiên cũng từng nghĩ qua, nhưng trước mắt cô chỉ mới làm thử, không muốn gây động tĩnh quá lớn. Tiền vốn của cô không nhiều lắm, chỉ cần mấy đứa nhỏ bắt thôi đã đủ cho cô thu rồi. Lại nói, cả ngày hay nửa ngày trời chỉ bắt được chừng hai cân cá trê, tổng cộng có 2 tệ, cũng chưa chắc người lớn chịu làm. Diêu Tam Tam cảm thấy, con nít bắt cá trê không thể kém người lớn, thứ cá trê này, luôn có thể bắt được, nhưng đừng ai mong một lúc bắt được nhiều. So với người lớn, thì Diêu Tam Tam càng nguyện ý giao thiệp với bọn trẻ hơn. Thật ra thì Diêu Tam Tam cũng không lo lắng về bọn trẻ, trẻ con nông thôn, nhà gần kề đập nước, đều là ngâm trong nước mà lớn lên. Lại nói, thứ cá trê này chỉ sống ở rảnh nước nhỏ, chỗ nước sâu ngược lại khó thấy được nó. Nước sâu thiếu dưỡng khí, cá trê không thích ứng được. Nói tóm lại, Diêu Tam Tam nghĩ ra kế hoạch lâu dài, liền định dựa vào mầm non trẻ nhỏ trong thôn này để thực thi. Diêu Tam Tam vừa phát động bọn nhỏ, vừa cố ý chạy đi tìm Bào Kim Đông, nói với Bào Kim Đông là cô muốn thu cá trê. “Anh Kim Đông, anh cũng giúp em tuyên truyền với mấy đứa nhỏ đi, giá tiền bằng trên trấn, còn tiết kiệm được công chạy đến đó bán. Anh phải tìm em để bán cá nha, em nhất định sẽ cho anh giá cao nhất”. Tìm Bào Kim Đông, là Diêu Tam Tam có ý riêng. Trong thôn, Bào Kim Đông là người bắt cá trê bán trước tiên, có mấy đứa bé trai bị Bào Kim Đông kéo theo bắt cá trê, Bào Kim Đông bán cho cô, thì nhất định người khác cũng tới. Bào Kim Đông nhìn cô, cười không ngừng, cô nhóc này, còn hứa hẹn cho mình giá cao nhất, còn biết dụ dỗ nữa chứ! Bào Kim Đông cười nửa buổi, mới nói: "Em biết đường đi nước bước rồi hả? Vậy anh cũng muốn thu, có được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]