🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dương Quảng Châu vừa đi, ba chị em ngồi thương lượng, trong nhà các cô còn có công chuyện, định bụng xuống ruộng làm việc, nhưng cũng vì tránh Diêu lão nãi, mới kéo đi hết, nói chung ba người ở trong tiệm chờ như vầy cũng không hay. Ba chị em liền lặng lẽ bàn bạc, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải về nhà làm việc trước, Diêu Tam Tam ở lại đây chờ lấy tiền, không lấy tiền thì tối nay không có mà thu.
Diêu Tiểu Đông nói với Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh rủ mắt, cũng không phản đối, Diêu Tam Tam hơi nhỏ, chạy xe đạp lớn như vậy không tiện, nên kêu hai chị chạy về.
Dương Bắc Kinh đưa hai cô ra cửa, nhìn họ đạp xe đi, xoay người trở vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn. Tiệm ăn vặt tiện lợi bán không sớm lắm, trừ thỉnh thoảng có người tới tìm mua món ăn chín, hoặc là tới ăn tô mì sợi thì buổi sáng không có ai, nhưng công việc buổi sáng cũng không ít, mua thức ăn sớm một chút, nhặt rửa, nên cắt thì cắt, nên nấu thì nấu, đồ ăn muốn dùng trong ngày đều phải chuẩn bị tốt.
“Dạo này, chủ yếu là bận bịu vào buổi tối, anh theo anh trai cũng bận không nói nổi, buổi trưa có khi hơi đông người, có khi lại hơi vắng. Anh anh bán nhộng ve xong, vừa lúc chạy về bận bịu với anh cả buổi trưa”. Dương Bắc Kinh vừa bận rộn, vừa tán gẫu với Diêu Tam Tam.
Có Diêu Tam Tam giúp một tay, Dương Bắc Kinh chủ yếu chỉ chuẩn bị món mặn, giết cá, cắt thịt, những việc này không thể để một cô bé như Diêu Tam Tam làm, mấy món rau dưa gì đó, như nhặt, thái, rửa đậu cô – ve, cạo gừng bóc tỏi lặt vặt, cứ yên tâm giao cho cô, Diêu Tam Tam trước kia cũng từng giúp hắn rồi. Dương Bắc Kinh biết, cô nhóc này còn nhỏ hơi sức nhỏ, nhưng làm việc cũng không qua quýt, cực kỳ nhanh nhẹn.
“Nhà em có ba chị em à?”. Dương Bắc Kinh tiếp tục tán gẫu.
"Dạ, hai chị, chị hai mười sáu, chị ba mười lăm."
Diêu Tam Tam lại ngẫm nghĩ về vấn đề này thêm một chút, anh ấy hỏi chuyện này làm gì nhỉ? Là tùy tiện hỏi, hay còn có mục đích khác?
"Lên Trung học rồi hả?"
"Đều không lên. Chị hai học hết Tiểu học, chị ba thì không được đi học. Cha mẹ em… không cho đi”.
Dương Bắc Kinh biết cha mẹ cô không coi trọng con gái, nếu không thì Diêu Tam Tam nhỏ xíu, cũng không cần phải tự mình kiếm học phí, nên không nói đến đề tài này nữa.
Gần đến trưa, trong tiệm đã bắt đầu có khách đến ăn cơm trưa, Dương Quảng Châu trở lại, cười híp mắt đưa 38 tệ cho Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam nhanh nhảu nói:
"Anh cả Dương, anh mang đi giúp em, bán giúp em, làm phiền anh quá nhiều, tiền này em không thể lấy hết, mỗi lần em rút ra 2 tệ đưa anh hai tệ!”
Dương Quảng châu toét miệng cười không ngừng, nói: "Con nhóc này, nói nhiều! Anh thuận tiện thôi, lại nói, coi như anh còn muốn kiếm tiền, cũng không thể kiếm chút tiền này của nhóc em đâu!
"Cầm đi." Dương Bắc Kinh nói, "Giúp đỡ lẫn nhau. Em ở đây phụ anh cả buổi sáng, chẳng lẽ anh còn phải phát tiền lương cho em?"
Diêu Tam Tam gãi đầu cười.
***Mèo Mạnh Mẽ***
Diêu Tam Tam cầm tiền, dọc theo đường đi bước chân nhẹ nhàng, vừa vào cửa nhà, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Đông đã từ ruộng trở lại, đang làm cơm trưa. Diêu Tam Tam liền đem tiền cho hai chị xem.
"38 tệ 3 đồng, một đêm chúng ta kiếm được mười hai mười ba tệ. Cứ như vậy, mùa nhộng ve này, chúng ta có thể kiếm đến ba bốn trăm tệ đó”.
"Chỉ là tiền vốn ít quá." Diêu Tiểu Cải nói, "Nếu như thu được nhiều một chút, thì càng kiếm được nhiều tiền hơn rồi. Tối nay đi mua cho chị hai cây đèn pin trước, 7 tệ 5 xu, còn dư lại lấy đi làm vốn thu nhộng hết, tiền kiếm ngày một nhiều, không đến mấy ngày, ước chừng mình cũng kiếm lại đủ tiền vốn rồi.
Ba chị em nhìn nhau cười đến vui vẻ, mọi người đều lóe ra một đôi mắt tiểu mê tiền.
Buổi chiều ba chị em không xuống ruộng làm việc, làm ít việc nhà, sớm một chút đã mỗi người một cây cuốc chim, đến rừng cây ngoài thôn đào nhộng ve. Một buổi chiều, ba người đào được bảy mươi bốn con, đào nhộng ve hơi lao lực, cánh tay đau mỏi, nhưng ban ngày không thể bắt, thu hoạch như vậy đã rất không tồi rồi.
Theo lẽ thường thì tự cô bắt một ít, chờ đến đêm, Diêu Tam Tam liền đứng ở chỗ hôm qua bắt đầu thu nhộng. Cô nếm qua ngon ngọt, tối nay gan cũng lớn ra rồi, 7 tệ còn dư lại trong nhà cũng mang tới luôn.
Mấy đứa nhỏ tối qua bán cho cô, tối nay vừa thấy cô ở đó, không cần kêu, đã tự động đến đây bán, còn có thể giới thiệu bạn nhỏ khác tới, con nít luôn cảm thấy thân thiết với con nít, huống chi bọn nó lại cảm thấy, một đứa nhỏ như Diêu Tam Tam cũng tới thu nhộng ve, rất là thú vị, dĩ nhiên sẽ chạy tới chỗ cô.
Trước mặt Diêu Tam Tam luôn có mấy đứa con nít vây quanh, mấy đứa này bán xong đi, mấy đứa khác lại tới, bận rộn một chút, đã thu được khá nhiều. Đến chừng mười giờ, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn chưa có trở lại, Diêu Tam Tam nhìn tiền trên người, còn dư lại 6 7 tệ, nói cách khác, cô đã thu được 30 tệ rồi.
Lại có hai đứa nhóc tới đây bán, Diêu Tam Tam ngồi xổm cả đêm, chân đã tê rần, liền định ngồi dưới đất đếm.
“Con nhỏ này, con nhà ai? Sao chỉ toàn theo phá đám tao? Tao còn nói sao hai đêm nay tao thu ít đi!”
Giọng của một thanh niên đột nhiên ồn ào quát về phía cô, Diêu Tam Tam kinh ngạc ngẩng đầu, một bóng người đen thùi lùi đứng trước mặt cô, nhìn không rõ mặt, Diêu Tam Tam phát hiện người này có vẻ tìm đến để bới móc, giơ đèn pin rọi mặt hắn, không giống người thôn này, không nhận ra!
"Anh là ai?"
"Tao là ai hả? Tao thu ở bên kia, mày chạy tới trước mặt tao thu, chẳng phải mày cố ý phá đám chuyện làm ăn của tao sao?”.
Diêu Tam Tam nghe vậy, à, biết rồi, người bán hàng rong thu nhộng ve trước đó. Diêu Tam Tam từng bán nhộng ve cho y một lần, trong đêm tối mịt, lại không nhìn kỹ mặt y, dĩ nhiên là không nhận ra.
Vấn đề là, cửa thôn này là một ngã tư đường, đường vào thôn ở phía Đông và phía Tây, y thu ở phía Nam ngã tư đường, Diêu Tam Tam thu ở phía Bắc ngã tư đường, còn cách ngã từ đường một đoạn đấy, sao lại phá đám chuyện làm ăn của y?
Không biết sao, Diêu Tam Tam lại nhớ tới chuyện xưa về sói xám và dê nhỏ.
Chẳng qua, cô cũng không muốn làm con dê nhỏ. “Tôi cản chuyện làm ăn của anh chỗ nào?”.
“Thôn này, tao tới thu trước, mấy hôm trước tao đã tới thu, mọi việc đều có thứ tự trước sau chứ? Con ranh này, thật không biết lý lẽ”.
“Thứ tự đến trước và sau?” Diêu Tam Tam không nể mặt cười nhạo một tiếng, “Ai quy định thôn này cho phép riêng mình anh thu nhộng vậy? Người ta muốn bán cho ai thì bán cho người ấy, nếu nói thứ tự trước sau, tôi nói một tháng trước tôi đã thu rồi, chẳng phải là tới trước hơn anh à?”.
"Con ranh, nói chuyện xảo quyệt quá vậy?”.
"Anh là người lớn, sao không nói lý lẽ chứ? Có người ức hiếp con nít như vậy sao?” Diêu Tam Tam không nhường một tấc, cô không tin, tại cửa thôn nhà mình, hắn còn có thể làm gì một đứa trẻ?
Hai người cùng tranh chấp, hai đứa nhỏ đang muốn bán nhộng ve bị dọa phải lui về phía sau, cũng kéo tới mấy người vây nhìn.
Người nọ đảo đảo mắt, nói: “Đi đi đi, con nhóc lớn bằng củ cải như mày, thu nhộng ve cái gì! Muốn thu mày đi thôn Tây mà thu, dù sao tao cũng tới thôn Đông trước, mày không thể tới cướp đoạt chuyện làm ăn của tao”.
Thôn tây đều là đường núi, lại gần đập nước, không được mấy cây Dương, căn bản là bắt không được mấy con nhộng, không giống thôn Đông, đều là nhiều ruộng, nhiều đường nhiều cây.
Người này lại ngang nhiên đuổi cô đi thôn Tây như đuổi vịt, thật là quá đáng. Diêu Tam Tam đang nghĩ nên cãi lại y thế nào, cũng âm thầm quan sát người chung quanh, ngóng chờ hai chị trở về tăng khí thế. Người này hẳn không phải là người trong thôn, ở đầu thôn người ta, sao lại ngang ngược như vậy?
Diêu Tam Tam suy đoán, nói không chừng người này nghe ngóng được, cha mẹ cô vắng nhà, chỉ có ba đứa nhỏ, nghĩ ba đứa nhỏ dễ hù dọa, nên sinh ra ý muốn bức hiếp người.
“Nhộng ve thôn Thổ Câu đều là của nhà anh à? Đều cùng họ với anh rồi hả? Tại sao chỉ có mình anh được thu?” Chợt có tiếng nói chuyện.
Diêu Tam Tam vừa thấy, nhận ra người này là Bào Kim Đông.
Hai chị còn chưa quay lại, mặc dù Bào Kim Đông cũng là thiếu niên choai choai, nhưng lên tiếng bênh vực cũng tốt! Diêu Tam Tam nhanh nhảu nói: “Anh Kim Đông, người này không nói lý lẽ, ức hiếp người”.
“Mày là cái thá gì?” Người nọ lấy đèn pin chiếu chiếu Bào Kim Đông, nói, “Tránh ra, đi chỗ khác, lo nhiều chuyện làm gì! Tao nói trước cho mày biết, kế toán trưởng trong thôn, là anh em kết nghĩa của tao”.
“Ồ, kế toán trưởng, Bào Vinh Lôi đúng không? Tôi cũng biết”. Bào Kim Đông cười nhạo một tiếng, “Nó gọi tôi là chú nhỏ, anh là anh em kết nghĩa, vậy là phận con cháu rồi!”
Diêu Tam Tam thiếu chút nữa bật cười. Nhà họ Bào là hộ lớn trong thôn, bối phận rất phức tạp, Bào Kim Đông nói như vậy, thì nhất định là có liên hệ vai vế.
“Mày… thằng oắt con vắt mũi chưa sạch này, mày muốn chiếm tiện nghi ai đây?”.
"Anh mắng ai oắt con vắt mũi chưa sạch? Anh có gan nói lại cho tôi nghe?" Bào Kim Đông nói xong, liền bước tới một bước, nhấc tay một cái, chỉ thẳng vào mũi tên bán hàng rong. Bào Kim Đông mười sáu tuổi, to con hơn người cùng lứa một chút, vóc dáng cũng cao ráo, đứng chỗ nào, khí thế cũng không thua người, thậm chí còn mạnh mẽ hơn mấy phần.
“Tao nói mày đó thì sao?” Tên bán hàng rong kia cảm thấy hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai, liền cứng đầu cãi lại.
“Anh có gan thì lặp lại lần nữa! Không có gan, thì nhả ra thế nào, nuốt vào thế ấy cho tôi!”.
“Thôi bỏ đi, cũng không liên quan đến cậu”. Có thanh niên cũng cùng lứa Bào Kim Đông, hơi thấp người, vừa nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ muốn đánh nhau, sợ quậy ra chuyện, liền bước tới khuyên can.
“Cậu nói gì đấy! Hàng xóm thôn mình, tục ngữ nói chó tốt giữ ba thôn, hắn chạy đến cửa thôn mình ức hiếp người, cậu còn có thể không bằng cả con chó ngoan sao?”
Thiếu niên kia bị Bào Kim Đông mắng như vậy, bất đắc dĩ nói: “Được, được, cậu là chó ngoan, cậu là chó ngoan! Cậu giữ ba thôn”.
Nói rồi lại nói với tên bán hàng rong kia: “Haiz, hắn là anh tôi, tôi là em hắn, anh muốn đánh nhau với hắn, tôi cũng chỉ có thể ra tay giúp đỡ. Anh đuối lý không nói, rồng mạnh lại không đè nổi rắn địa phương, anh em chúng tôi cũng không ít, anh muốn tới hay không tới?”.
Nông thôn là như vậy, dân địa phương rất hung hãn. Thật sự mà nói, chuyện đánh nhau cũng coi như bình thường, phàm là đánh lộn đánh lạo, cũng rất dễ kéo cả lực lượng gia tộc. Ở cửa thôn người ta, tên bán hàng rong ngoài thôn này đến đây đánh nhau, nhất định không có trái ngon để ăn.
Vốn nghe lời tán gẫu của đàn bà, nói trong nhà chỉ có ba đứa nhỏ, định bụng hù dọa cô một chút, ai ngờ đụng tới thiếu niên còn ngang hơn gấu, đương nhiên là tên bán hàng rong cũng không muốn gây sự.
“Tao cóc để ý tới mấy đứa trẻ ranh bọn mày”. Tên bán hàng rong kia nói rồi xoay mặt đi.
Tên bán hàng rong vừa đi, Diêu Tam Tam cảm kích nói với Bào Kim Đông: “Anh Kim Đông, cảm ơn anh, nếu không có anh em nhất định sẽ bị y ăn hiếp”.
“Ở cửa thôn mình, sao em phải sợ y! Người này không tốt, thu nhộng cũng không tốt, muốn chiếm tiện nghi của người ta”. Bào Kim Đông xách giỏ trong tay, nói: “Em thu nhộng hả? Anh đây bán cho em”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.