Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Buổi chiều Diêu Tam Tam tan học, lại đi đập nước vớt ốc ô lạp ngưu. Bầu trời trong vắt, đồng ruộng xanh biếc, mặt nước mênh mông sáng loáng như ánh bạc, chân trần giẫm trong làn nước cao không quá cổ chân, thỉnh thoảng cúi người xuống, tinh mắt vớt được mấy con ốc, vớt ốc vốn là một việc rất vui vẻ.
Mép nước đằng xa cũng có mấy đứa trẻ đang mò ốc, vừa mò, vừa đá nước nô đùa. Nhưng mà hiện giờ Diêu Tam Tam lại không có tâm tình đó.
Buổi trưa ầm ĩ, chuyện cô đánh Nhị Văn coi như đã qua, nhưng dù sao Nhị Văn cũng cao lớn hơn cô, là đứa bé trai khỏe mạnh hơn cô, hơn nữa lại được nuông chiều thành tánh, không hề có chút lòng tốt, theo kinh nghiệm của cô, chắc bây giờ nó đang suy nghĩ nên làm thế nào để trả thù cô, nói chung, về sau không thể không đề phòng nó rồi. Con chó nhỏ, cắn người một cái cũng gây thương tích, huống chi Nhị Văn kia không biết nặng nhẹ, không hiểu sâu cạn.
Mặc kệ nó! Nó dám làm chuyện xấu, dám đánh người cô liền đánh lại! Hiện tại Diêu Tam Tam cảm thấy, đứa con nít nhỏ như Nhị Văn, phải cứng rắn trừng trị nó vài lần, nó mới đàng hoàng được.
Một con nhóc đơn độc, cô không dám vào nước sâu, ốc trước mặt hình như ít đi, chắc là mới nãy mấy đứa trẻ kia đã từng mò qua, Diêu Tam Tam bỏ đi một đoạn, đổi chỗ khác để vớt tiếp. Cô nhìn ốc trong giỏ xách, hôm nay hình như đã vớt được nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-nuong-nha-nong/30768/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.