"Lửa này cháy cũng quá nhanh rồi."
Diêu Tam Tam nhắc một cái, cả Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đều nghi ngờ, nếu là lửa do bọn trẻ đốt pháo văng ra, hiển nhiên phải từ một chỗ cháy lan dần dần, ít nhất cũng không thể nào đốt rụi cả đống cỏ khô một cách nhanh chóng như vậy.
“Chẳng lẽ là có người cố ý phóng hỏa?” Diêu Tiểu Cải nhíu đôi mày xinh xắn, thở phì phì mà nói: “Nếu thật sự có kẻ phóng hỏa, thì nhất định phải là cái thằng Nhị Văn trứng ung! Chứ bình thường mình có đắc tội với ai bao giờ?”.
“Em cũng đoán là vậy, mới vừa nãy từ nhà nội ra về, nó cứ trợn mắt liếc em, có cảm giác không bình thường lắm”. Diêu Tam Tam nói, “đống cỏ khô giờ đã cháy rụi, dù là nó làm, thì nó cũng không nhận”.
“Cứ cho là do Nhị Văn kia làm, thì mình cũng không có cách nào chứng minh, cái thằng nhóc ấy, mình không bắt tận tay nó, thì có chết nó cũng không nhận”.
“Dù sao thì trận cháy này cũng rất kì quái, ngày mai mình sẽ lừa nó”. Diêu Tiểu Cải nói.
“Lừa thế nào?”. Diêu Tam Tam nghe thế liền hỏi chị ba.
“Mình nói có người nhìn thấy nó phóng hỏa rồi, cho dù nó không nhận, thì cũng sẽ căng thẳng, nhất định có thể nhìn ra, dẫu nó không thừa nhận, thì ít gì trong lòng mình cũng đã có phần nắm chắc, luôn có sơ hở để tìm ra”.
“Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu”. Diêu Tam Tam lắc đầu, “Em có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-nuong-nha-nong/2025903/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.