Từ nhỏ Nguyễn Hâm Kiều học toán không tốt, nhưng ba ba rất khó mạnh mẽ yêu cầu vào đại học phải học kế toán chuyên nghiệp, vượt qua bốn năm ở học viện Đại Thương học tự sinh hoạt.
Không có theo ý nguyện của chính mình đi thi học viện điện ảnh, cô vẫn tiếc nuối, nhưng mà hiện tại, bắt đầu có may mắn nho nhỏ.
Thừa dịp mấy ngày này tương đối rảnh rỗi, Nguyễn Hâm Kiều trở về trường học cũ một chuyến, mang theo một chút dược phẩm và hoa quả, đi thăm viện trưởng Lưu là người luôn giúp đỡ cô trong bốn năm đại học.
Cô đến không đúng lúc, học viện sắp có một cuộc hội nghị, nhưng mà cô giáo trực văn phòng vẫn nhớ rõ cô, rất vui mừng kéo cô ngồi xuống ghế. Cô tò mò hỏi chuyện các diễn viên ngôi sao trong làng giải trí, Nguyễn Hâm Kiều đều trả lời tất cả.
Ở văn phòng đợi hơn một giờ thì viện trưởng Lưu mới trở về, vừa vào cửa nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều thì nở nụ cười: “Ai, Kiều Kiều a.”
“Viện trưởng đại nhân.” Nguyễn Hâm Kiều đứng lên, dẫn theo làn váy làm một động tác đáng yêu. Hôm nay mỗi một học viện đều thay đổi màu sắc váy, trên trán tết một cái bím tóc, đến đuôi ngựa bên trong, vừa tươi mát vừa đáng yêu.
Viện trưởng Lưu đối với cô không một chút cảm động, vẻ mặt cự tuyệt, “Ôi ôi ôi con dừng lại, nhất định con đang có chuyện mà thầy biết là không phải chuyện tốt. Trước tiên con hãy ngừng nói, để cho thầy hưởng thụ thêm một lát khoảng thời gian bình yên.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-cua-co-be-lo-lem/89445/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.