Cách tấm kính thủy tinh, Nguyễn Hâm Kiều nhìn thấy có một chiếc Bentley màuđen dừng ở ven đường ngoài cửa, từ trong xe bước xuống một người đàn ông có phong phạm Thương Vụ xuất sắc*, Tây trang thẳng thớm, anh khí bứcngười.
* Đại khái thì là khen người ta vừa nhìn đã biết đó là một người kinh doanh giỏi
Nguyễn Hâm Kiều vội vàng lấy gương trang điểm ra, kiểm tra lớp trang điểm củamình một chút, sau đó nhàm chán cầm lấy khăn giấy gấp hình hoa hồng trên bàn lên, định ném nó đi, suy nghĩ một chút, lại đặt tại vị trí đốidiện.
Cô hắng giọng, hai tay đặt ngay ngắn trên chiếc khăn trải bàn màu trắng, ngồi đoan đoan chính chính (nghiêm túc).
Mượn danh nghĩa chuyện bàn bạc hợp đồng mà mời Quan Triệt ăn cơm, đây là cơhội khó được, nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được!
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi anh có đặt trước không?” Người phục vụ mở cửa, tươi cười tiếp đón.
Quan Triệt mở miệng, còn chưa kịp nói gì, liền thấy cách đó không xa, có người đang nhảy nhót vung tay kêu lên: “Nơi này!”
Hiển nhiên là người phục vụ cũng thấy, cười cười đưa tay ý mời anh vào.
“Chào Quan tổng, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Quan Triệt còn chưa đi đến nơi,Nguyễn Hâm Kiều đã kìm nén không được đứng lên, cười híp mắt.
“Nguyễn tiểu thư, thật xin lỗi, đã để cô đợi lâu.” Quan Triệt lịch sự nói lời xin lỗi.
Thực ra không phải anh đến trễ, thậm chí còn sớm hơn so với thời gian đã hẹn trước là 15 phút, nhưng thật không ngờ là đối phương còn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-cua-co-be-lo-lem/89439/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.