“Không phải cha không định bán mảnh đất đó sao?” Nguyễn Hâm Kiều nhìn bản hợp đồng, có chút rối rắm hỏi.
Hồi nhỏ cô và cha mẹ sống ở nông thôn, nhà cô có nuôi bò sữa, tuy rằng quymô trang trại không lớn, số tiền kiếm được cũng không nhiều, nhưng cuộcsống gia đình của cha người họ rất an ổn hạnh phúc. Cho đến khi mẹNguyễn Hâm Kiều qua đời, việc làm ăn của trang trại bò sữa càng ngàycàng đi xuống, mặc dù cha Nguyễn đã cố gắng kiên trì chống đỡ nhưng vẫnkhông được, mãi cho đến sức khỏe cũng không còn mới bán toàn bộ bò sữatrong nông trại, đóng cửa ngừng kinh doanh.
Mấy năm gần đây, khuvực phía Tây được khai phá quy mô lớn, người muốn mua miếng đất kiakhông ít, giá bán cũng càng ngày càng cao, nhưng cha Nguyễn nhớ thươngkỷ niệm cũ, nhất quyết không chịu bán.
Cha Nguyễn ngồi lại chỗcũ, chậm rãi cất mắt kính vào trong hộp: “Bọn họ ra giá rất cao. Chađịnh sẽ dùng số tiền này để đổi cho con một nhà trọ lớn hơn một chút, số tiền còn lại cũng đủ để cho con chi tiêu, như vậy con sẽ không cần vấtvả đi quay phim kiếm tiền.”
“Con không vất vả.” Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều có chút xúc động.
Cha Nguyễn lại vẫn cau mày: “Cha nghe nói các đạo diễn đều rất hung dữ,động một chút liền mắng chửi người, mùa hè bắt diễn viên phải mặc áobông, mùa đông thì bắt người ta phải lội nước, ngày nào cũng phải bậnrộn tối mắt tối mũi, thậm chí muốn ngủ ngon cũng không được. Cha khôngthể để con chịu khổ như vậy.”
“Làm gì mà khoa trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-cua-co-be-lo-lem/89437/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.