Chương trước
Chương sau
Editor: Công Tử Tuyết "Bảo Bảo?" Trước mắt Nguyễn Hâm Kiều không khỏi hiện lên khuôn mặt trẻ con đáng yêu của Đôn Đôn, lông mày cong cong, giọng nói mềm mại hỏi anh: "Sao đột nhiên nghĩ đến muốn bảo bảo?" Quan Triệt ôm cô vào trong lòng, bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên bóng lưng bóng mượt của cô, lại không nói chuyện.

"Là vì thấy Đôn Đôn rất dễ thương sao?" Nguyễn Hâm Kiều cho rằng anh cũng giống như mình, trông thấy con nít nhà người khác đáng yêu con nít sẽ không kìm lòng nổi nghĩ đến mình, không nhịn được vui mừng, "Dáng dấp của nó thật là đẹp, hẳn là dáng dấp ba mẹ nhìn cũng rất được, chẳng quá nó quá mập ha ha ha, rụt rè cũng núc ních thịt, sờ vừa mềm vừa nhũn. Chỉ là có chút nghịch ngợm, nhưng rất rất dễ dụ, cũng ngoan..."

Cô lải nhải nói, Quan Triệt lại giống như mất kiên trì, cởi áo ngủ tơ tằm đã ướt nhẹp dính trên người xuống, đặt cô lên trước bồn rửa tay.

Trong đêm khuya hơi thở kiều diễm dần dần nồng nặc, hai người dây dưa từ phòng tắm chuyển dần đến giường lớn phòng ngủ, ánh sáng hoàng hôn bị đứt quãng, ngôn ngữ thở dốc và mập mờ không rõ phá rối, một căn phòng đầy tình sắc.

Cuối cùng lúc dừng lại, đã một tiếng trôi qua, ánh sáng xanh yếu ớt tĩnh mịch của chiếc đồng hồ điện tử đầu giường, Quan Triệt kéo chăn lên, che lại cô gái nhỏ nhắn ghé vào trong ngực anh thở hổn hển một mình.

"Ừm ~ không đắp!" Nguyễn Hâm Kiều lại vung tay làm cho chăn sắp bị đẩy ra, ghét nóng.

"Sẽ lạnh." Tiếng nói của anh khàn khàn kịch liệt, mất tự nhiên ho khan một tiếng, cố chấp kéo chăn về, nhấc tay lên cho cô một chút khe hở thông gió.

Nguyễn Hâm Kiều không phản kháng nữa, thân thể đang xụi lơ nghỉ ngơi mấy phút, chống người xuống, muốn đi tắm.

Lại bị Quan Triệt kéo về trong lòng, cánh tay chặt chẽ vòng qua, một tay vừa vặn đặt lên bụng của cô: "Nằm một lát nữa."

Nguyễn Hâm Kiều buồn cười: "Hôm nay làm sao anh lại dính người như thế? Có phải bị hồ ly tinh bám vào người hay không, hử? Để cho em sờ một cái."

Người bị cô chê cười không nói một lời nào, cúi đầu hôn vành tai của cô.

Quả thật ngày hôm nay anh có chút kì lạ, dinh dính như thế cũng không giống anh, nhưng phương diện như thế của anh rất khó gặp, Nguyễn Hâm Kiều ước gì anh càng dây dưa với nhau một chút, nguyên nhân gì gì đó cũng lười đi tìm hiểu kỹ.

Cuối cùng sống một ngày vội vàng qua đi, trong cạm bẫy dịu dàng của anh thì bất chợt chìm vào trong lúc ngủ. Trong mông lung cảm giác được anh lại thay mình kéo chăn lên, tắt đèn đi ôm chặt cô, hoảng hoảng hốt hốt còn có chút buồn bực, sao anh không ôm cô đi tắm?

Ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, Nguyễn Hâm Kiều duỗi mình thoải mái vươn người, tay theo thói quen sờ soạng bên cạnh, đã không còn nhiệt độ quen thuộc.

Cô ôm chăn lại ngơ ngác một lúc, chỉ mở mắt.

Cạnh giường để lại quần áo nhung mặc ở nhà gấp ngăn nắp, trắng trắng hồng hồng, trên đầu mũ còn có hai lỗ tai dài, là thỏ con đó. Tên kia chuẩn bị từ lúc nào? Nguyễn Hâm Kiều sờ hai cái, mềm núc ních, rất thoải mái.

Cô vọt vào tắm trước, thay quần áo thỏ mặc ở nhà, ngon lành chụp một tấm ảnh gửi Quan Triệt.

Quan Triệt chuẩn bị cơm sáng và tờ giấy cho cô, Nguyễn Hâm Kiều dùng lò vi sóng (microwave oven) đun nóng, vừa ăn một bên vừa bắt đầu lướt Weibo.

Hiện nay fan Weibo của cô đã gần hai chục triệu, mỗi lần lướt lên cũng có tin tức mới đếm không hết, cũng là một thứ trách nhiệm ngọt ngào. Nếu như trên Weibo xuất hiện bất cứ bình luận có liên quan đến cô, luôn luôn có fan hâm mộ biết ngay đầu tiên, báo tin cho cô.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Nguyễn Hâm Kiều dưới sự nhắc nhở của fan hâm mộ, lướt lên thấy hàng tên hot đứng ở hàng đầu tiên, không nói gì chăm chú nghẹt thở.

-- Nguyễn Hâm Kiều ngầm kết hôn sinh con

-- Nguyễn Hâm vs Triệu Lãng

Thì ra ngày hôm qua lúc giáo sư Triệu và Đôn Đôn tiễn cô xuống tầng, không cẩn thận bị chụp. Nhất là trước khi đi, giáo sư Triệu ôm Đôn Đôn thò đầu ra hôn lên mặt cô một cái, vốn là hình ảnh rất ấm áp, ở trong miệng truyền thông trở nên càng ấm áp hơn -- một nhà ba người dịu dàng bịn rịn chia tay.

Năng lực tưởng tượng của Paparazi thực sự là độc bá thiên hạ(*)...

(*) Độc bá thiên hạ: thống trị cả thế giới

Nguyễn Hâm Kiều không khỏi nghĩ tới vấn đề của phóng viên bị cô bỏ qua ở sân bay. Qua loa lật xem trọng tâm câu chuyện một lần, nhìn thời gian, "Người qua đường" bùng nổ sớm nhất khoảng bốn giờ sau khi bị chụp được, khi đó máy bay đã sắp đến thành phố C. Không nói đến người qua đường kia, Lại có thể vừa "Đoán mò" ở trong tay úp úp mở mở mấy tiếng mới gửi đi, trong khoảng thời gian ngắn phóng viên có thể nhận được tin tức cũng đúng lúc chạy tới sân bay chặn cô, không biết cuối cùng trong trái tim yêu mến cô, hay là bụng dạ khó lường.

Công ty đã mở họp báo đính chính cho cô trước đó -- Người khác không biết cuộc sống riêng tư của cô, ông chủ lớn Quan Hành cũng cũng hiểu rõ thế nào, thậm chí cũng không không cần hỏi nhiều một câu thật hay giả. Truyện edit tại Dien.dan.le.quy.don

Vợ đạo diễn Khoang cũng không bí ẩn, con cháu lại chưa đưa ra ngoài ánh sáng trước mặt công chúng, vì vậy người ngoài cũng không biết Đôn Đôn; fan hâm mộ truyền thông đều biết tình huống gia đình nhà giáo sư Triệu, hai năm trước mới ly hôn với vợ để sống riêng, hiện tại đột nhiên hiện ra một cái “Thai nhi" đã ba tuổi, có người vô sỉ chưa chứng thật mà bắt đầu chỉ trích trong hôn nhân anh không tuân thủ, Nguyễn Hâm Kiều là kẻ thứ ba chen chân, nhưng cũng không thiếu người trên mạng giữ thái độ nghi ngờ..

Ngoài để ý người qua đường, người bảo vệ cô vô điều kiện ra, tất nhiên phải còn một ít người không phân biệt tốt xấu đi lên mắng cô, anti này Nguyễn Hâm Kiều gặp quá nhiều, hiện tại cũng miễn dịch.

Thời gian ăn chầm chậm bữa cơm sáng, cô đã biết rõ tình hình đơn giản. Lần này tuy chuyện xấu nhưng cho thấy rõ ràng có người mời người đến bôi đen, nhưng dù sao cũng là lời nói vô căn cứ, không nổi lên được sóng gió quá lớn.

Nhưng Quan Triệt... lại. Xem ra, hành động kì lạ của anh tối hôm qua, cũng vì vậy mà bắt đầu.

Vốn là người ung dung, vững vàng, không vội vàng như vậy, hết lần này tới lần khác nổi máu ghen vì cô, hành động khác thường, tối hôm qua còn dự mưu mà nghĩ lưu lại con ở trong bụng của cô... Nhớ tới có chút buồn cười, cười xong rồi, lại càng đau lòng.

Ngày nghỉ của cô vẫn chưa hết, tạm thời không có việc gì làm, ăn xong bữa sáng rồi giặt quần áo trong nhà, quét tước dọn dẹp vệ sinh, buổi chiều về nhà thăm cha, buổi tối lại trở về thật sớm, mười phần thành ý "Thoải mái" mà ăn giấm chua người nào đó tỏa ra một phen.

Đương nhiên lúc ân ái không dùng bao cao su, sau khi xong Quan Triệt vẫn ung dung thản nhiên kéo cô, không cho đi tắm như cũ.

Nguyễn Hâm Kiều cũng không vạch trần, ôm anh thật chặt, nói lải nhải, bắt đầu nói chuyện của Bảo Bảo sau sinh. Quan Triệt đều rất lắng nghe.

Rất nhiều thứ Nguyễn Hâm Kiều không có kinh nghiệm, kỳ thực chẳng hề biết, Quan Triệt càng dốt đặc cán mai(2) với lần này, hai người lại hợp lại muốn tra tài liệu một chút, tương lai còn muốn đi học lớp bổ túc dành cho ba mẹ nữa.

(2) Dốt đặc cán mai: là câu thanh ngữ chỉ sự dốt quá mức, dốt không biết gì, không thể tiếp thu gì được.

Cán mai là đoạn gỗ đặc dài được lắp với lưỡi mai bằng sắt, dùng để đào đất, nói dốt đặc cán mai là quá dốt, không thể nhồi nhét chữ nghĩa gì vào được, giống như cái cán mai đặc, không còn chỗ nào có thể nhồi nhét thêm.

Kỳ thực Nguyễn Hâm Kiều còn nghĩ tới một chuyện khác nữa.

Người kia rất có tâm cơ rồi, người khác không phải đều là cầu hôn trước, mới kết hôn, sau đó sinh Bảo Bảo sao? Anh vừa lên thì bỏ qua hai bước luôn, muốn trực tiếp sinh Bảo Bảo buộc cô lại, hết lần này tới lần khác cô bị sắc đẹp mê hoặc ấm đầu đồng ý luôn, lần này sẽ không phải là không có cầu hôn chứ, tìm ai nói rõ lí lẽ hả?

Cực kỳ tức giận ah!

Trước đây chính là cô chủ động, lẽ nào cầu hôn cũng muốn cô làm sao?

Không được phép có được hay không, đây chính là khoảnh khắc chỉ có duy nhất một lần trong đời, huống chi còn chưa giải quyết chuyện cha mẹ anh bên kia, phải nói với anh mới được?

Phải nói bóng gió với anh một chút không? Nguyễn Hâm Kiều tự mình suy nghĩ trong lòng.

Không đợi cầu hôn được, trước chờ thư mời liên hoan quốc tế phim của thành phố B.

Theo lý thuyết Nguyễn Hâm Kiều là người không có trong danh sách giải thưởng, là nghệ nhân mới không có tác phẩm tiêu biểu nên không được mời, nhưng cô không chỉ có được thư mời, mà còn chiếm được vinh dự lên thảm đỏ cùng với Boss.

Gần đây Quan Hành vẫn rất bận rộn, hôn lễ của anh phải tổ chức ngay, Lương Kiều ngoài ý muốn lại xét nghiệm mang thai, mừng vui gấp đôi, tự nhiên cũng là vội vàng càng thêm vội vàng.

Mãi cho đến khi buổi lễ trao giải bắt đầu trước, Nguyễn Hâm Kiều mới thấy anh, quả nhiên là sắp được làm chú rể, cả người hăm hở, vẻ mặt hồng hào, hình như còn mập một vòng trong số ba người đi tới.

Anh còn rất quan tâm vẻ ngoài đẹp đẽ của mình, vừa nghe lời này thì lập tức lo lắng sờ sờ khuôn mặt và thắt lưng: "Chỉ có béo lên tám cân(3) mà rõ ràng như vậy sao? Xong xong, khuôn mặt đẹp trai vô địch của mình."

(3) Tám cân = 4kg

Nguyễn Hâm Kiều cười duyên nhìn anh:"Có phải em cướp cơm ăn của Lương Kiều hàng ngày phải không?"

"Làm sao có thể!" Truyện edit tại Dien.dan.le.quy.don Anh khá tức giận nói, "Em mới là người bị hại đó, còn không phải là phụ nữ mấy người quá rắc rối, lúc thì muốn ăn cái này lát nữa thì muốn ăn cái kia, kết quả mỗi loại mua về chỉ ăn một miếng, tất cả còn thừa lại bỏ vào trong bụng của em rồi, có thể không mập sao!"

Nguyễn Hâm Kiều càng vui vẻ, nháy nháy mắt nói:"Đây là có phúc đó, vì vợ và con của mình chia sẻ nỗi lòng, không phải là sự vinh hạnh cao nhất của đàn ông sao?"

Dường như Quan Hành không thèm hừ hừ, trên mặt cũng là mang theo ý cười.

"Được rồi, có chuyện gì xảy ra với ảnh chụp lần trước?" Quan Hành nhìn chân bắt chéo, rảnh rảnh rỗi rỗi hỏi cô, "Cùng người khác một nhà ba người mà lên tiêu đề, anh trai của em thấy có tức điên không?"

Không biết anh nghĩ đến cái gì, bản thân vui vẻ tới trước:"Anh trai không vui cũng không nói một tiếng, quay đầu từ từ thu dọn, mấy nhà truyền thông kia sợ là cũng không dễ chịu lắm."

Nguyễn Hâm Kiều chợt ý thức được hình như sự kiện xấu lần này dược dẹp rất nhanh, cô còn tưởng rằng là bên biên tập truyền thông gỡ xuống, không thể che đậy đôi mắt sáng như tuyết của quần chúng, hóa ra là Quan Triệt ở sau lưng làm cái gì sao?

Anh có chút ý tứ thăm dò ít nhiều, Nguyễn Hâm Kiều cũng vô ý giấu giếm, cô đi thành phố B gặp giáo sư Triệu và đạo diễn Khoang, trước giờ đều xin phép Phó Hiểu.

Quan Hành nghe xong có chút kinh ngạc: "Đạo diễn Khoang? Khoang Nghiệp?"

Nguyễn Hâm Kiều gật đầu, còn chưa kịp nói gì, tài xế mở miệng nhắc nhở, sắp đến quảng trường.

Hai người liền im tiếng, mỗi người sửa sang lễ phục xong.

Xe chậm rãi dừng lại, Quan Hành phong độ nhanh nhẹn bước ra xe, thân sĩ vươn tay, đỡ Nguyễn Hâm Kiều xuống, sau đó hơi hơi cong lên cánh tay, nghiêng đầu cười: "Đi thôi, chị dâu."

Tuy là lần đầu tiên tham gia liên hoan phim, thảm đỏ cũng đã đi qua rất nhiều lần, Nguyễn Hâm Kiều cũng bình tĩnh, chỉ là bị nụ cười này của anh làm cho lo lắng, tính lễ độ mà khoác ở cánh tay của anh, ngẩng đầu mỉm cười trước, cực nhanh mà nhỏ giọng nói một câu: "Chú ý cằm đôi của em."

"..." Quả nhiên biểu tình của Quan Hành cứng đờ, cái cổ vô ý thức thẳng tắp.

Tất cả tiến hành coi như thuận lợi, khóa liên hoan phim này đặc biệt long trọng, không ít tiền bối trong giới đều có mặt, Nguyễn Hâm Kiều dọc đường theo Quan Hành, được nhờ làm quen không ít tiền bối.

Người quen cũng không ít, ngoại trừ Tùng Hạo rất lâu không thấy, nhóm người Bạch Toàn ở ngoài, còn có giáo sư Triệu và đạo diễn Khoang được mời trao giải làm khách quý.

Nguyễn Hâm Kiều thì xin lỗi hai người vụ scandal, giáo sư Triệu thấy chuyện đó nhiều hơn so với cô, trái lại để cho cô buông lỏng tinh thần, không nên quá để ý.

Khoang Nghiệp nghe nói là bị người chủ trì khóa này dùng cách gì dỗ tới, người nối người mượn cơ hội này tiến lên bắt chuyện không dứt, ông không muốn xã giao, chắp tay sau lưng trốn đến nơi không người đi.

Tùng Hạo dành được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, tuy là cuối cùng không có thể nhận được thưởng, nhưng đây là tác phẩm lớn nhất mà anh liên tục chiến đấu trong các phim trường và màn ảnh, đã là thành tích rất tốt.

Bộ phim của giáo sư Triệu thì đánh thắng được một phần rất lớn, dành được giải quay phim giỏi nhất, đạo diễn Khoang tự mình trao giải cho anh, hai người bắt đầu mở miệng đấu khẩu trên sân, không khí quảng trường trở nên ung dung không ít.

Thấy bạn bè đạt giải thưởng, Nguyễn Hâm Kiều còn rất vui vẻ, nhưng đến lúc tuyên bố nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cũng chỉ còn lại Hâm Mộ. Nữ diễn viên này bàn về nổi tiếng thậm chí không bằng cô, nhưng kỹ xảo quả thật có rất nhiều chỗ đáng giá học tập, đã dựa vào bộ phim này cầm vài chiếc cúp.

Nguyễn Hâm Kiều cảm giác mình có thể gặp Tương Du, lúc giữa buổi đi đến phòng vệ sinh, còn gặp được Tương Du và Mạnh Thủy Lam cùng vào, đồng hành cùng với Vạn Tử.

Nghe nói Từ thái tử tranh thủ dành được một nhân vật nhỏ trong < Hình Xăm > cho cô, nói chuyện đứng lên như vậy, ngược lại là một câu chuyện khá dài đối với cô.

Cũng không có giao tình và ấn tượng gì tốt đối với hai người, Nguyễn Hâm Kiều, dáng vẻ yêu chiều mà chào hỏi bên ngoài, cũng định tách ra, dường như Vạn Tử lại không cam lòng, không phải đi nhà vệ sinh, đứng lên châm chọc khiêu khích ở sau lưng cô: "Tìm được chỗ dựa vững chắc chính là không giống với ai, một bộ phim chưa từng làm qua, lại có thể lăn lộn đến buổi lễ trao giải, cô cũng không cảm thấy ngại sao!"

"Không phải cô cũng giống như vậy." Nguyễn Hâm Kiều mở vòi hoa sen rửa tay, dáng vẻ không nhúc nhích.

Vạn Tử bị chặn họng một cái, ngẫu nhiên cười lạnh nói: “Tôi cũng không thể so với cô, rất vất vả leo lên nhà giàu có, gia giáo nghiêm như vậy, ngay cả làm trò chưa từng được chụp, thời gian cũng không kém hơn! Vẫn là thái tử gia tốt, nguyện ý tốn tâm tư ủng hộ, cho nên nói cô tốn nhiều sức lực và tinh thần bò lên giường Quan tổng, có âm mưu gì?"

Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều nhảy lên lộp bộp, trực giác nói cho cô biết trong lời nói cất giấu chuyện gì mình không biết, không nhịn được nghĩ hỏi rõ, lại không muốn bị cô nắm mũi dắt đi, nhất thời cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.

Mạnh Thủy Lam đi vào WC cách phòng lên tiếng ngăn Vạn Tử lại: "Đừng nói nữa, chú ý họa là từ miệng mà ra."

Vốn Vạn Tử rất ấm ức đối với cô, nghe vậy cắt một tiếng, "Tôi đối nhân xử thế cho tới bây giờ đều có gì nói nấy, cũng không như cô khúm núm chỉ lo sợ đắc tội người khác như vậy. Không phải là nhặt đồ của người khác, ngại nói ra ngoài sao, sợ cái gì, chỗ này chỉ có ba người chúng ta, trong lòng mọi người đều biết, còn giấu giếm cho ai thấy thế nào."

Lời nói này có chút khó nghe, trên mặt Mạnh Thủy Lam hiện lên lo một đợt lắng trong nháy mắt.

Bên ngoài Vạn Tử không cảm giác chút nào, nhìn Nguyễn Hâm Kiều đứng bất động ở đằng kia, hiển nhiên đi tới bên cạnh cô rửa tay.

Mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Nguyễn Hâm Kiều rất nhiều manh mối chợt lóe lên, nhưng dù sao cũng không bắt được chuẩn xác nhất chính là chuyện đó.

Đến cùng cô ta đang nói cái gì? Cái gì gia giáo nghiêm? Cái gì sửa mái nhà dột? Cái gì tất cả mọi người rõ ràng?

"Nghe nói gần đây cô cũng không quay diễn nhỉ?" Dường như là cảm giác mình chiếm ưu thế, Vạn Tử ý chí chiến đấu vang dội, nhịn không được lại tới châm chọc cô: "Cô cũng không cần cảm thấy không công bằng, cô xem bao nhiêu tiền bối vì gả vào nhà giàu có cũng không thể không dừng lại đâu, nếu tôi nói lòng dạ cô thẳng thắn rộng rãi cũng rời khỏi vòng giải trí thì rất tốt, dù sao nhà giàu cần có mặt mũi thể diện, có thể không chấp nhận được chuyện con dâu chụp ảnh giường chiếu làm trò, còn đặt ở trên màn ảnh cho người khác xem, có phải hổ thẹn với gia phong(4) không?"

4) Gia phong: được hiểu là thói nhà, tập quán và giáo dục trong gia tộc, nền nếp riêng của một gia đình phong kiến, nếp nhà (Từ điển Hán Việt, Từ điển tiếng Việt) hay Gia thế tương truyền chi phong thượng (Gia thế được truyền lại thành phong tục thông thường trong xã hội).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.