Editor: Linh Đang
—— muốn ngừng mà không được.
Quả thật dùng từ này quá chính xác... cả người Nguyễn Hâm Kiều giống bánh nướng áp chảo bị lật qua lật lại, cả người phiếm hồng hai mắt đầy sương mù chỉ biết ừ ừ a a ách ách ách. Dù vậy thì cơ thể bị giữ lại và đâm thành mảnh vụn vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng, nhớ lại phương pháp được chỉ dạy trong "Giáo trình", nỗ lực kéo thắt lưng xuống, nhấc cao mông.
Tiếng hít thở dồn dập của Quan Triệt vang lên sau lưng cô, hai mắt Nguyễn Hâm Kiều đẫm lệ mông lung ôm chặt cái gối dưới thân, choáng váng mơ hồ vẫn còn suy nghĩ, anh muốn ngừng mà không được, quả thực cô sắp hồn phi phách tán.
40 phút trước, Quan Triệt tắm rửa xong đi ra, cô đã học tập hoàn chỉnh “Giáo trình" chui vào ổ chăn muốn làm chút gì đó, bị anh dùng cánh tay lôi ra như lôi trẻ nhỏ.
"Đừng náo." Anh xoa xoa mặt cô, xoay người đi tắt đèn.
Nguyễn Hâm Kiều tự nhận đã học có thành tựu không cam lòng, còn chưa nghiệm qua thành quả học tập mà, tại sao có thể quên đi như vậy, vì thế liền thừa dịp này xoay người lại, nhảy lên ngồi trên đùi anh, lưu manh xốc áo ngủ của anh lên, trước khi bị anh ngăn cản bắt lấy tay của mình, vùi đầu...
Chỉ tiến được trong khoảng 2 phút, cô còn chưa đụng được đến cửa phật, đã bị Quan Triệt đang thở dốc xách lên.
Cho tới bây giờ tác phong của anh đều là bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-co-cua-co-be-lo-lem/1994625/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.