Chương trước
Chương sau
Nguyễn Hâm Kiều chạy đến trước mặt, Quan Triệt tự nhiên ôm cô vào trong lòng, thu hồi ánh mắt, đám người trên cầu thang nhìn xem. Sau vài giây, trong lòng mọi người đều hiểu mà không nói ra, anh ôm lấy Nguyễn Hâm Kiều xoay người, lên xe rời khỏi.

Xe hơi màu đen yên lặng lướt qua, biến mất trong màn đêm, mọi người lúc này mới thu hồi ánh mắt phức tạp, chào nhau rời khỏi đài truyền hình đi về phía chợ đêm.

Quan Triệt như cá vừa mới chết, nhưng Nguyễn Hâm Kiều không nhận thấy được cảm xúc của anh so với bình thường thì có gì khác, nhìn anh, rất biết cách quan tâm: "Công việc hôm nay có mệt lắm không? Đã trễ thế này còn bảo anh đến đón em, có phải đã làm phiền tới thời gian anh nghỉ ngơi?"

Lời nói này thật sự quá khách khí, Quan Triệt nhẹ giọng an ủi nói: "Anh không sao."

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh hình như có chút mất hứng, Nguyễn Hâm Kiều oán thầm một câu, cười ngọt ngào với anh: "Đoàn phim chỉ cho bọn em có nửa ngày phép, sáng mai em phải bay trở về rồi, tối hôm nay ở lại cùng với anh, anh có vui không?"

"Rất vui."

"Không được, đây là anh chỉ trả lời cho có lệ mà thôi, " Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều không vừa ý, "Nói lại một lần nữa."

"..." Quan Triệt không biết phải làm thế nào, lúc dừng lại trên đường chờ đèn đỏ, quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, rất nghiêm chỉnh cẩn trọng nói lại một lần: "Rất vui."

Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy vừa lòng, kìm lòng không được muốn hôn anh, bị dây an toàn ngăn cản, chỉ có thể lui về tiếp theo là nắm lấy tay anh, lớn tiếng nói: "Sao anh lại tốt như vậy chứ."

Trở về lần này thật sự rất vất vả, nhưng không có về nhà thăm lão ba, trong lòng Nguyễn Hâm Kiều có chút áy náy, vất vả cực nhọc nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, kết quả trong nháy mắt lại chạy theo người đàn ông khác, thật sự xin lỗi lão ba...

Tâm trạng của cô dâng cao khi đến nhà của Quan Triệt trong lúc nấu ăn.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô Quan Triệt xuống bếp. Ở trong tưởng tượng của cô, anh là một người cao quý mười đầu ngón tay không dính nước, cô thích đôi tay kia, ấm áp dày rộng, mang đến cho cô cảm giác rất an toàn.

Trước đó thậm chí cô còn không chấp nhận việc Quan Triệt nấu ăn, không muốn anh dính phải dầu mỡ, chỉ muốn anh sạch sẽ, chỉ có thể đến ôm ấp và vuốt ve cô thôi.

Dù sao cô cũng biết nấu ăn, về sau để cho cô phụ trách việc nấu cơm là tốt rồi.

Nhưng giờ nhìn anh đứng ở trong phòng bếp, tay áo sơmi trắng được vén lên tới khuỷu tay rất chỉnh tề, cô si mê nhìn đôi tay kia nhanh nhẹn đảo cái nồi trên bếp, dùng chiếc đũa đảo một vòng, cầm lấy một cái trứng gà, thành thạo tách trứng ra, bỏ trứng vào chảo dầu đang nóng.

Cảnh tượng kia không hiểu sao rất hài hòa.

Nguyễn Hâm Kiều nghiêng người dựa lưng vào ghế nhìn xem, phát hiện thật ra bản thân cũng không phải là ghét bỏ.

Suy nghĩ liên tục. Anh làm cái gì cũng thấy đẹp mắt, lúc nghiêm túc trong công việc nhìn cực kỳ mê người, động tác rửa tay cũng làm cho người ta cảm thấy yên ổn tin cậy.

Rất nhanh đã nấu xong, đơn giản chỉ có mì trứng gà, bên trong thêm rau xanh cùng thịt khô, lượng thức ăn vừa đủ cho cô ăn.

Quan Triệt mang lại trước mặt cô, dặn dò cô cẩn thận nóng.

Sợi mì nóng hổi làm cho người ta thèm ăn, Nguyễn Hâm Kiều lại không nhận đũa, ôm cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Mỗi ngày em đều yêu thương anh, hôm nay càng yêu anh hơn."

Lời nhắc nhở ngốc thế này, thường thường thì có thể nắm bắt được lòng của đàn ông, Quan Triệt không tránh khỏi cảm giác xúc động, đứng vững vàng dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng, tùy ý ôm cô.

Cô nam quả nữ xa cách nhau một thời gian dài, làm sao có thể không yêu thương nhau.

Một lúc sau, Nguyễn Hâm Kiều còn thừa sức lực, ở trong lòng anh nhỏ giọng nói, thật đã quên là bắt đầu câu chuyện thế nào, tất cả nội dung trong cuộc trò chuyện đều là của đoàn phim.

Ồ, nguyên nhân gây ra hình như là Quan Triệt hỏi cô một câu, bao lâu sẽ quay phim xong.

Cô trả lời nói khoảng nửa tháng, tuy rằng do lúc trước thay đổi kịch bản nên bị chậm tiến độ, trong khoảng thời gian này quay điên cuồng, để có thể theo kịp tiến độ.

Quan Triệt lại hỏi trong lúc quay phim có tốt không, cô nói đương nhiên rất tốt, sau đó còn kể vài chuyện cho anh nghe, Quan Triệt thỉnh thoảng phụ họa vài chữ, cô liền không kiềm chế được mà nói một hồi, khi phản ứng kịp thì ngay cả chuyện đã ghé thăm phòng của Tùng Hạo cũng nói cho anh nghe.

Quan Triệt ở bên tai cô, tiếng nói trầm thấp: "Ở cùng phòng, có phải là giống nhau."

"Không giống, phòng của anh ấy lớn hơn phòng em."

Nói xong mơ hồ cảm thấy nơi nào đó không đúng, Nguyễn Hâm Kiều ồ một tiếng, đưa mắt nhìn anh.

Quan Triệt cúi mắt, cũng nhìn cô, hai người nhất thời không nói chuyện.

"Anh lôi kéo em nói mà!"

Thật sự chỉ là suy nghĩ, hôm nay làm sao lại nói với anh nhiều như vậy, vẫn còn có tâm tình nghe cô nói những chuyện lung tung, thì ra là chờ ở chỗ này. Nguyễn Hâm Kiều hừ hừ nhéo mặt anh, tay không dùng lực, "Lại có thể dùng mỹ nam kế với em, em nói cho anh biết, em liền ăn này!"

Đối với nụ cười của cô thì Quan Triệt không có phản ứng, như trước không nói một lời nhìn chằm chằm vào cô.

Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều bắt đầu sợ hãi, liếm liếm môi, yên lặng rút tay về. Trời ơi, cứu mạng...

"Có phải anh đã nhìn thấy tin đồn giữa em và Tùng Hạo rồi không?" Sắc mặt Nguyễn Hâm Kiều dè dặt cẩn thận, "Truyền thông chỉ viết loạn. Anh ta không đẹp trai, lại không có tiền như anh, em sẽ không thích anh ta."

Khóe mắt Quan Triệt khóe co rút một chút, giải thích như vậy, thật đúng là rất có sức thuyết phục.

Nhìn nhau nửa ngày, Nguyễn Hâm Kiều buồn bực vỗ trán, nở nụ cười sáng như ngọc trai thật sự làm cho người ta đau đầu, một câu nói đùa cũng không giúp được gì.

"Anh ghen sao?" Nguyễn Hâm Kiều dùng tay đẩy đẩy ngực anh, "Em và anh ta thật sự không có gì hết, anh là người tốt, rất chiếu cố em. Anh không thích, sau này em sẽ giữ khoảng cách với anh ta, như không phải nhất thiết là không được nói chuyện, được không?"

Quan Triệt hơi chớp mắt, nhưng vẫn không lên tiếng.

Cái người Tùng Hạo kia, đối với cô chẳng đơn giản là "Chiếu cố", từ trong ánh mắt anh ta có thể thấy được, đây là trực giác của đàn ông, cô không hiểu.

Cô đành chịu chỉ muốn muốn suy nghĩ ít đi.

"Vậy anh phạt em đi!" Nguyễn Hâm Kiều nhấc chân nhẹ nhàng đạp chăn, kéo cổ áo ngủ, bởi vì chất lượng rất tốt, chỉ cần kéo nhẹ, lộ ra vùng cổ nhỏ nhắn làn da trắng như tuyết. Cô nhắm mắt lại, hiên ngang lẫm liệt nói, "Lần này anh có thích hay không cũng hãy trừng phạt em đi, đến đây nào, em không sợ."

Nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh, Nguyễn Hâm Kiều mất kiên nhẫn, mở mắt lén nhìn xem Quan Triệt, không khéo đúng lúc đối diện với ánh mắt nặng nề của anh.

Vừa định nhanh chóng nhắm mắt lại, chỉ nghe anh khàn giọng nói ở bên tai: "Được."

Cùng lúc đó, cảm trên xúc ấm áp trên lưng truyền đến, là tay anh, vén áo cô lên, không nhanh không chậm nhéo một cái ở bên hông. Nguyễn Hâm Kiều sợ ngứa, cười vang xoay người vào lòng anh.

Động tác trong tay Quan Triệt không ngừng, khi cả người bị cô cọ xát đến mức bốc hỏa, mới ôm cô vào trong lòng, lôi kéo áo ngủ của cô.

Mắt thấy tay anh đã muốn chạm tới áo lót của cô, Nguyễn Hâm Kiều chờ nụ hôn đến mức nóng vội, "Anh hôn em đi, còn chưa có hôn." Một bên đưa tay bắt lấy tay anh.

Hôn chính là bước đầu tiên, làm sao có thể bỏ qua.

Cô bĩu môi muốn lại gần, bỗng nhiên Quan Triệt ôm eo cô, lật ngược người cô lại, anh dựa vào sau lưng, hôn vành tai trắng noãn xinh đẹp của cô trụ.

Nguyễn Hâm Kiều còn muốn giãy dụa nhất thời kêu một tiếng, cả người mềm nhũn, môi anh đào hé mở, anh ôn nhu chiếm lấy hơi thở của trung Kiều Kiều.

Dường như anh thật sự có ý muốn hành hạ cô, bàn tay to lớn của anh không buông tha mỗi một tấc da trên người cô, lỗ tai của cô, vùng sau gáy mẫn cảm nhẹ nhàng hôn, đến khi cô nhẹ nhàng duyên dáng kêu to thành tiếng, trong ánh mắt mênh mông sương mù, rầm rì cầu xin anh.

Lúc này anh mới buông tha cho cô, cúi đầu hôn mặt cô, một bên cởi bỏ chướng ngại vật trên người mình.

"Anh thật sự muốn trừng phạt em mà..." Nguyễn Hâm Kiều quay đầu dùng ánh mắt đầy nước nhìn anh, không hề có sức uy hiếp.

Quan Triệt không trả lời, nhẹ nhàng hôn mắt cô, cùng lúc đó lấy tay mở hai chân của cô ra.

"Ưhm!" Cơ thể Nguyễn Hâm Kiều đột nhiên bị xâm chiếm bao phủ, nhắm mắt lại cong người.

Chân bị tay anh giữ lấy, thân thể cũng di chuyển theo động tác của anh, mũi chân bắt đầu run lên, động tác của anh không nhanh không chậm, mỗi một lần đều vào nơi sâu nhất, Nguyễn Hâm Kiều bị giày vò rất khó chịu, thanh âm kèm theo tiếng khóc nức nở.

Động tác của Quan Triệt thoáng dừng lại, trấn an hôn cô.

Phía dưới bất động, Nguyễn Hâm Kiều liền không thuận theo, đẩy cánh tay của anh, giục anh: "Anh nhanh chút..."

Cô nóng vội bắt đầu vặn vẹo cơ thể, không có biện pháp, mất hứng nên lông mày đều nhíu lại.

Quan Triệt bật cười, dựa vào trên người cô, cúi đầu hôn cánh môi ửng đỏ, từ từ cúi người xuống.

"Ưm ~" Nguyễn Hâm Kiều tự giác ôm lấy cổ anh, hai chân đặt lên lưng anh.

...

Đến cùng cũng không biết là trừng phạt hay là hưởng thụ, dù sao cuối cùng thì Nguyễn Hâm Kiều cũng ngủ quên trên người anh, cơ thể và tinh thần cực kỳ thỏa mãn.

Buổi tối lăn qua lăn lại quá nhiều, buổi sáng mất nhiều công sức mới đánh thức cô dậy. Lúc Quan Triệt lái xe đưa cô đến sân bay, Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở trên ghế vẫn còn ngủ.

Cô nghiêng đầu, ngủ đến mức choáng váng, ở cổ bên trái có một dấu hôn được giấu ở sau cổ áo, như ẩn như hiện.

Tựa như người vợ ở thời cổ đại.

Trên đường đi Quan Triệt chợt quay đầu liếc nhìn cô một cái, tầm mắt cuối cùng không tự chủ được mà dừng lại ở nơi kia.

Đến sân bay rất khó khăn để đi đăng ký, Nguyễn Hâm Kiều vừa tỉnh ngủ có chút mơ hồ, lôi kéo hành lý đến cửa kiểm tra, chạy hai bước lại quay trở về, ôm cổ Quan Triệt muốn hôn một cái, sau đó sốt ruột vội vàng đi qua chốt kiểm tra.

Cùng đặt vé máy bay, Tùng Hạo vẫn đi cùng cô trong chuyến bay, chỗ ngồi gần nhau. Khi Nguyễn Hâm Kiều đi tới thì anh đã đến trước, đứng lên giúp cô cho cầm hành lý.

"Muộn vậy?" Anh nhìn dáng vẻ của Nguyễn Hâm Kiều, không khỏi buồn cười.

"Thiếu chút nữa là không thể qua..." Nguyễn Hâm Kiều nói xong liền ngáp một cái, có chút ngượng ngùng che miệng cười cười, "Rất mệt nhọc."

Bộ dáng buồn ngủ nhưng mặt mày hồng hào, nơi khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra chút thỏa mãn, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến cái gì, nụ cười của Tùng Hạo hơi nhạt một chút, vừa hỏi cô vừa lấy mấy miếng bánh mì kẹp, theo sát tiếp viên hàng không lấy sữa bò cùng bánh mì cho cô.

Anh giống với Quan Triệt giống, rất biết chăm sóc người khác, trước kia Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy may mắn, gặp một người bạn không tệ, nhưng tối hôm qua bị Quan Triệt ghen lại không chịu thừa nhận ép buộc cô như thế thì đã hiểu ra, bây giờ nhìn thấy anh, có chút xấu hổ.

Cô cam đoan với Quan Triệt sẽ cách xa Tùng Hạo một chút, nhưng người khác vẫn là chiếu cố cô như vậy, nên cô có chút hổ thẹn.

Nguyễn Hâm Kiều rất nghiêm túc nói cám ơn với Tùng Hạo, cái miệng nhỏ nhanh chóng ăn xong, lấy thảm da lông ngắn ra, gối đầu đi ngủ.

Cô ngủ rất nhanh làm Tùng Hạo có chút ngạc nhiên, vẻ mặt buồn cười nhìn cô, ánh mắt lơ đãng đảo qua trên vai cô, dừng một chút, dường như không có việc gì dời tầm mắt.

Nguyễn Hâm Kiều tham dự ghi hình《cuối tuần vui vẻ》, tối chủ nhật tuần sau là thời gian quý để phát ra.

Độ nóng của《 phía sau tên thổ phỉ đệ nhất 》 tăng vọt, tiết mục phát ra được hưởng ứng rất nhiệt tình, tỷ lệ người xem thường ổn định thì giờ đang đứng đầu bảng, hơn nữa các video ở trên trang web chính thức, chỉ ba ngày mà hơn triệu lượt xem.

Bây giờ chương trình thực tế đang nóng, tiết mục nghệ thuật truyền thống thu hút người xem mấy năm nay có xu hướng giảm, đây là một chương trình mới, ngoại trừ  phim truyền hình, nội dung các chương trình khác cũng rất thú vị.

Trước kia vẫn là các cuộc phỏng vấn và trò chơi nhỏ, do lo lắng đến tuổi tác và vị trí của các vị lão sư, có vài trò chơi chỉ thích hợp với người trẻ, Tùng Hạo cùng Mạnh Thủy Lam xem như tương xứng đương nhiên là bị sắp xếp cùng một đội, còn Nguyễn Hâm Kiều cùng đội với người đàn ông khác.

Người đàn ông kia vừa khéo chịu trách nhiệm trong tiết mục khôi hài, vóc dáng chừng 185, thân người cao lớn, nhưng sức chiến đấu không được cao, chỉ số thông minh cũng không cao. Nguyễn Hâm Kiều chơi trò chơi phản ứng rất chậm, phản ứng không kịp, hai người mỗi người đều thay phiên nhau không nói, một người mơ hồ một người ngu xuẩn cùng một đội, gây ồn ào không ít lời chê cười.

Tiết mục phát ra sau, bởi vì Tùng Hạo cùng Mạnh Thủy Lam chơi trò chơi đoán chữ là "cp", có người nhắc y có người nói x, fan hai nhà náo loạn như nước với lửa, lúc trước có một người ở trên trang tin công khai mắng Nguyễn Hâm Kiều rất nhiều cũng không còn xuất hiện nữa.

Nguyễn Hâm Kiều cùng chơi trò chơi với người đàn ông hợp tác chơi các trò chơi vượt qua một nữa liền cười, sau khi "Kẹo" đã được trao, lại bị fan đặt một biệt danh mới —— "Mờ đường".

Trong các tiết mục cô nghiêng mặt với vẻ mờ mịt cũng bị bạn trên mạng nhiệt tình cắt ra, làm thành biểu cảm "Vẻ mặt mờ mịt".

Lộ Lộ trước tiên gửi tới cô lời chúc mừng: "Người khác thuận lợi là do may nắm, cậu cũng thuận lợi mà thành ra các biểu cảm, thật đáng mừng.:) "

Nguyễn Hâm Kiều nhìn trang tin cứ mãi là các biểu cảm xấu, rất thất vọng.

***

Cuối tuần mình có việc bận, hẹn cả nhà đầu tuần nha!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.