Hoa Kì không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại mắt chỉ mở ra một cái khe.
Mở mắt thấy cũng chỉ thấy bóng đèn sáng ngời, có chút chói mắt, cậu nhắm hai mắt lại lần nữa, đỉnh đầu truyền đến đau đớn lan tràn ra toàn thân, hơi nhúc nhích ngón tay, nhíu nhíu mày cũng sẽ đau đớn hơn.
“Ca, anh nói rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Vương Văn Đào ngồi trên ghế trong phòng khách, tay cầm điếu thuốc, khói mù từ ngón tay dâng lên phiêu tán trong không trung.
Trang Hào mặc áo sát nách ngồi bên chân Hoa Kì, trên đầu anh quấn băng thật dầy, hốc mắt trái có chút sưng, tầm mắt bị thu lại rất nhiều. Trang Hào dựa vào tường, từ từ hút thuốc, không trả lời Vương Văn Đào.
“Em thấy, có người muốn hại chúng ta đi? Hơn nữa mục tiêu không chỉ có ca, đúng rồi. . . . . . Lần trước không phải Bàng Suất cũng bị đánh sao? Đến giờ tay chân còn bị bó thạch cao đấy.” Quách Tĩnh đứng ở cửa, hai tay nhét vào túi giận không kềm được: “Nếu để em biết rõ thằng tôn tử nào làm, em nhất định sẽ phế gã.”
“Tôi nói hai cậu đừng gấp, chuyện này phải từ từ.” Chương Thỉ lúc này đang truyền nước, túi nước treo nơi tay nắm tủ quần áo: “Địch ở trong tối, chúng ta ở chỗ sáng, bây giờ việc cần làm nhất là sau này phải cẩn thận một chút, đừng để bị nữa.”
Vương Văn Đào nghe Chương Thỉ nói, suy nghĩ kỹ trong chốc lát, ánh mắt hoài nghi đột nhiên rơi vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cho-dai-ca/3183711/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.