Đối với người nọ là ai, Bàng Suất không nói tới một chữ, Hoa Kì cũng không dám hỏi tới, nhưng trong lòng Hoa Kì vẫn đầy nghi vấn, nhưng nếu Trang Hào biết sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Hoa Kì đơn giản giúp Bàng Suất lau qua thân thể.
Ngũ Hành sau khi được chỉnh đốn, làm ăn buôn bán so với trước kia không được tốt lắm, mỗi ngày cảm thấy thật nhàn rỗi, nguyên nhân chủ yếu là do Chương Thỉ không chịu ra quyết định thông báo, một số người vẫn cho rằng nhà tắm vẫn đang tiếp tục tu bổ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hoa Kì trong lúc rãnh rỗi đi bộ khắp nhà tắm, bản thân cũng không biết mình nên làm gì nữa, bất đắc dĩ cậu chạy trong đại sảnh hay quầy bar để tìm người tán gẫu.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Hoa Kì thấy Vương Chấn cùng Tôn Tử đang bê máy cái thùng ra ra vào vào, lúc bọn họ đi qua quầy bar còn dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.
“Mấy ngày gần đây buôn bán thật là quá kém, đợi mãi mà chẳng thấy khách đâu.” Nhân viên phục vụ oán giận nói.
Hoa Kì ngáp một cái: “Tôi cũng vậy, tôi ở trong nhà tắm còn thấy nhàm chán hơn cả anh.”
“Nếu buổi tối không có khách, hay là chúng ta làm mấy ván mạt chược đi?”
Hoa Kì cười nói: “Tôi chơi không giỏi, đến lúc thua thê thảm lại phải mang gán nợ quần cộc, hay là thôi.”
“ĐM, có gì đáng sợ chứ, 100 đồng một ván thua làm gì đến mức thảm hại như vậy?”
Hoa Kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cho-dai-ca/3183703/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.