Lúc Bàng Suất nghe Hoa Kì tự nguyện đi theo đội cứu hộ xuống dưới giếng thì cả người đều mê mang, một mặt bội phục tình cảm của cậu đối với Trang Hào, còn mặt kia hắn lại cảm thấy đáng giá thay Trang Hào.
Nhưng mà, bội phục thì bội phục, nhưng hắn chắc chắn không thể để Hoa Kì đi theo đội cứu hộ xuống dưới giếng, ngộ nhỡ không tìm được Trang Hào lại bồi thêm Hoa Kì vào, lương tâm hắn không chấp nhận được.
Bàng Suất lôi cánh tay Hoa Kì lui về phía sau một đoạn ngắn, tìm nơi không người mới tức giận nói, “Hoa Kì, cậu là đồ ngốc sao,”
Hoa Kì gật đầu một cái,”Tôi ngốc đấy, sao nào, “
Trán Bàng Suất nổi gân xanh, “Cậu giỏi, gặp phải chuyện như vậy cậu làm gì được, cậu xem nơi này nhiều người nhà như vậy, có ai muốn đi như cậu không?”
Hoa Kì liếc bốn phía: “Bọn họ là bọn họ, dù sao tôi sẽ không ở chỗ này khóc lóc nỉ non, có hơi sức kia không bằng đi xuống tìm người.”
“Bớt mẹ nó vô nghĩa đi, cậu đàng hoàng đứng đợi ở nơi này cho tôi, tôi đợi với cậu.”
Hoa Kì hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Không chờ được, tôi chỉ muốn đi theo.”
Bàng Suất bất đắc dĩ nói: “Tổ tông, tôi van cậu, cậu xác định Trang Hào có ở dưới giếng hay không đã rồi nói, ngộ nhỡ hôm nay anh ta không xuống giếng, cậu lại đi xuống thì chẳng phải Trang Hào sẽ liều mạng với tôi sao?”
Hoa Kì cảm thấy Bàng Suất nói rất hợp lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cho-dai-ca/3183609/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.