Nửa đêm, nhiệt độ không ấm áp như ban ngày, đèn đường kéo dài bóng người đi đường, cậu đi từ từ một mình, có vẻ thật cô đơn. Thỉnh thoảng sẽ có xe chạy đến bên cạnh cậu, quay cửa kính xe xuống hỏi cậu muốn đi xe không. Cậu chỉ lắc đầu một cái, tiếp tục đi chậm về phía trước.
Cậu vươn tay xoa má phải, cảm giác đau nhứt nóng rát từ má lan tràn ra, đốt cậu rất không có tư vị.
Vì vậy cứ chậm rãi bước, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng thấy được sân nhỏ. Cậu đi tới, thấy đèn trong nhà vẫn sáng, ngay sau đó cậu vỗ cửa chính mấy cái.
Chỉ chốc lát sau, người trong nhà đi ra ngoài, thét: “Ai vậy?”
Hoa Kì hít mũi một cái: “Anh, là em.”
Trang Hào ngẩn ra, lê dép chạy tới, mở cửa nói: “Sao lại tới lúc này?”
Hoa Kì nước mắt lưng tròng nhìn anh, hít mũi một cái nặn nụ cười, nói: “Bị mẹ em đánh chạy.”
Trang Hào sáng tỏ, vội vàng để Hoa Kì vào phòng. Trang Hào đi theo vào thì thở dài nói: “Tình huống bên anh cũng không đỡ hơn em mấy.” Trang Hào cởi giày lên giường, gác chân ngậm lấy điếu thuốc nói: “Em đi rồi anh liền thẳng thắn với mẹ anh, hay thật, chuyện này làm bà mắng anh, nói xong tất cả những lời khó nghe liền đi.”
Hoa Kì cúi đầu, hít mũi một cái nói: “Mẹ em không chỉ mắng em, còn tát em thật nhiều bạt tai, may nhờ em cơ trí, nhân dịp ba em không có ở đó mới nói, nếu như ông ở bên cạnh, đoán chừng lúc này em đã vào bệnh viện.”
Trang Hào cười nói: “Em cho rằng mẹ anh không muốn đánh anh à? Bà ấy là không đánh nổi anh cho nên chỉ có thể mắng để trút giận.”
Hoa Kì thở dài một tiếng, lật người nằm trên giường, nói: “Anh nói đơn giản, em thì khẩn trương muốn chết.”
“Sợ?” Trang Hào cầm điếu thuốc tới gần, thổi khói về phía mặt Hoa Kì, nói: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, đến lúc đó em có thể kết hôn, anh cũng có thể kết hôn.”
Nghe vậy, Hoa Kì hung hăng trừng anh một cái, nhẹ giọng nói: “Không hối hận, em chỉ lo lắng về sau phải đối mặt với bọn họ, sợ a......” Hoa Kì chỉ chỉ vị trí trái tim.
Trang Hào kẹp thuốc đổi qua tay kia, tiếp đó ôm Hoa Kì vào trong ngực, nói: “Không có chuyện gì, mọi việc đều có anh.”
Hoa Kì gượng cười nói: “Em đột nhiên có cảm giác tận thế.”
” Tận Thế có gì đáng sợ? Cùng lắm thì anh và em cùng chết.” Trang Hào nhíu mày, chính mình cũng nằm xuống, khẽ thở dài: “Vợ, anh nói em nghe, những chuyện này anh thật sự không lo lắng, anh chỉ lo nghĩ cuộc sống sau này, chúng ta phải làm gì?”
Hoa Kì gật đầu một cái: “Cũng đúng, anh tính thế nào?” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn cằm của anh, nói.
Trang Hào suy nghĩ sâu xa chốc lát: “Để anh suy nghĩ kỹ đã.”
“Ăn, ăn xong thật nhiều sườn, mẹ em nói em ở bên ngoài chịu không ít tội.” Hoa Kì híp mắt cười.
Trang Hào mở trừng hai mắt, chu mồm nói: “Vậy cũng đúng, cùng anh lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, cũng không được ăn thứ gì tốt.”
“Ai nha, em đang oán giận anh đó.” Hoa Kì xoay người ôm anh, nói: “Anh, em vẫn như trước kia, thật thích anh.”
Trang Hào cười hì hì: “Anh biết rõ.”
“Em mệt rồi.” Hoa Kì bỏ giày xăng-̣đan trên chân, cong đầu gối lên, cả người rúc trong ngực Trang Hào, nói: “Em đi bộ một đường tới đó.”
Trang Hào thở dài nói: “Ngủ đi, anh cũng mệt rồi.”
“Ừ.”
Trang Hào tiện tay búng tàn thuốc xuống đất, thuận đường đi tắt đèn, hai người không nói gì nữa.
Hai người đều hiểu, trong lòng đối phương có quá nhiều chuyện, áp bọn họ có chút không thở nổi, trừ ôm nhau mà ngủ thì không còn phương pháp giải sầu nào khác.
Trang Hào ôm Hoa Kì hỗn loạn không biết ngủ từ lúc nào, cho đến khi điện thoại di động điên cuồng vang lên thì hai người mới bừng tỉnh.
Trang Hào mơ mơ màng màng lấy điện thoại từ dưới gối ra: “A lô.”
“Trang Hào à, anh còn chưa dậy sao?”
Trang Hào mơ hồ nghe không ra là ai, qua loa ừ một tiếng.
“Đừng ngủ, anh nhanh về nhà anh đi.”
Trang Hào nhắm mắt lại nói: “Sao?”
“Nhà anh sắp lật trời đến nơi rồi, hình như ba mẹ họ Hoa tìm tới cửa, mẹ anh đang cãi nhau với bọn họ đó.”
Nghe thế, Trang Hào không còn buồn ngủ, soạt ngồi dậy nói: “Tôi biết rồi, trở về ngay.” Sau khi cúp điện thoại, Trang Hào quơ quơ Hoa Kì vẫn nhắm mắt bên cạnh: “Vợ, mau dậy, ba mẹ em giết tới nhà chúng ta rồi.”
Hoa Kì chợt ngồi dậy, hoảng hoảng hốt hốt nói: “Không thể nào?”
“Cái gì mà không thể, có người gọi điện tới báo.” Trang Hào xuống giường, cầm lấy quần áo liền mặc vào người: “Đừng ngồi ngốc ra nữa, nhanh mặc quần áo.”
Hoa Kì vội vàng xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo chỉnh tề đi theo Trang Hào ra cửa.
Hai người chận một chiếc taxi ở đầu đường, trên đường đi đến nhà Trang Hào, cả người Hoa Kì như bị tẩu hỏa nhập ma, miệng cứ luôn nói nhỏ.
“Em lầm bầm gì đấy?” Trang Hào hỏi.
“Nam Mô A di đà Phật.” Hoa Kì đọc lớn tiếng.
Tâm tình nôn nóng của Trang Hào giờ khắc này lại buông lỏng, cười hì hì lên tiếng: “Em niệm kinh cũng không dùng được, căn bản không phù hộ được em.”
Hoa Kì lo lắng vuốt tóc, chỉa vào kiểu tóc loạn tung, nói: “Em sợ muốn chết, anh còn nói giỡn.”
“Được rồi, đã nói chuyện này anh có thể giải quyết, em đừng quan tâm.”
Nói thì nói như thế, nhưng Hoa Kì vẫn không có cách nào bình phục nội tâm gợn sóng.
Trên đường có chút kẹt xe, kéo nửa giờ mới chạy tới nhà Trang Hào. Hai người vừa vào cửa liền nghe thấy trong nhà truyền tới tiếng mắng chửi, có thể nói là thật khó nghe.
“Cô nói nhà cô giáo dục con cái thế nào hả? Một thằng nhóc như vậy, các người còn không biết xấu hổ nói con trai tôi bò lên sao? Các người có còn mặt mũi nào không?” Lời này là mẹ Trang Hào nói, vừa dứt lời, theo sát liền nghe được mẹ Hoa Kì nói.
“Tôi nhổ vào, lúc chưa biết con trai cô thì con tôi vẫn thật tốt, lúc con trai cô xuất hiện......” mẹ Hoa Kì vỗ mình một bạt tai, khinh thường nói: “Tôi còn ngại nói ra khỏi miệng, cô nói nhà cô còn mặt mũi sao? Không ngại mất mặt à?”
“Cô nói ai mất mặt hả? Ai không biết xấu hổ hả?” Mẹ Trang Hào không chút lùi bước, tiếp tục nói: “Nếu tôi mà là cô, đã lập tức tóm con trai cô về nhà trông nó cho thật kỹ, kẻo thả ra ngoài lại khiến người khác ghê tởm.”
“Chuyện đùa.” mẹ Hoa Kì cười lạnh nói: “Con trai của cô làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, cô lại là mẹ danh chính ngôn thuận của nó, có thể thấy nhà các người là loại thế nào.”
“Nhà chúng tôi là loại gì cũng không cần cô tới đánh giá, ngược lại nhà cô, nghèo rớt mùng tơi còn ở đây giả bộ lên mặt với tôi, giả bộ cái gì mà giả bộ hả.” Mẹ Trang Hào chống nạnh gật gù hả hê cười lạnh.
“Nhà cô có tiền? Có tiền cái rắm.” mẹ Hoa Kì phản bác: “Đừng cho rằng tôi không biết nhà các người là cái dạng gì, lúc tới tôi đã nghe ngóng, con trai của cô là kẻ bất lực, làm ăn thất bại liền cụp đuôi chạy ra ngoài, cô làm mẹ không giáo dục nó, còn ở chỗ này khoe khoang, khoe khoang cái gì hả?”
“Tôi khoe khoang đấy, cô làm gì được tôi nào?” Mẹ Trang Hào cười nhạo nói.
“Ai có thể làm gì được cô, đồ đàn bà chanh chua.” mẹ Hoa Kì lấy thái độ đồng dạng đáp lại bà.
Trang Hào và Hoa Kì đứng ở cửa nghe hồi lâu, những lời khó nghe này làm cho bọn họ có chút lúng túng. Hai người nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói: “Đừng để ý.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Trang Hào liền cười cười: “Xem ra không cần lo lắng gì.”
“Em sợ anh suy nghĩ nhiều.” Hoa Kì giải thích.
“Sẽ không.” Trang Hào vỗ vỗ bả vai Hoa Kì: “Vào nhà.” Nói xong, hai người vén rèm cửa lên đi vào.
Mẹ Hoa Kì đưa lưng về phía cửa không nhìn thấy bọn họ nhưng mẹ Trang Hào thấy được, đưa ngón tay chỉ cửa nói: “Chính cô nhìn, có phải là con cô bò lên con trai tôi hay không.”
Mẹ Hoa Kì chợt quay đầu lại, lúc thấy Hoa Kì thì thiếu chút nữa sặc khí: “Nhãi con mày, không học được cái gì tốt, mày nói mày theo ai hả.” mẹ Hoa Kì xông tới, giơ tay lên muốn đánh. Lúc này Trang Hào đã chắn trước người Hoa Kì, khách khí nói: “Dì, dì đừng tức giận, có lời thì từ từ nói.”
Mẹ Hoa Kì lạnh lùng nói: “Tôi không có lời gì để nói với cậu, nhanh cút cho tôi, nếu không tôi động thủ đấy.”
Trang Hào đứng ở chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Mẹ Hoa Kì thấy lời mình nói không dùng được, không chút suy nghĩ liền cho Trang Hào một cái tát.
“Cô dám đánh con trai tôi?” Mẹ Trang Hào nóng nảy, xông lên níu lấy tóc mẹ Hoa Kì, dùng sức kéo về sau: “Cô dám đánh con trai tôi, tôi liều mạng với cô.”
Mẹ Hoa Kì cũng không phải là hạng khách khí, xoay người bắt lấy tóc của bà, gào lên: “Cô cho rằng bà đây sợ cô sao? Hôm nay tôi phải đánh, cả nhà các người một người cũng đừng nghĩ chạy.”
Nhất thời, hai người đánh nhau loạn lên, ai cũng không chịu thối lui nửa bước.
Mà lúc này, cha Trang Hào và cha Hoa Kì ngồi ở cửa hành lang, một người bưng một ly trà, ai cũng không nói chuyện. Uống nước xong rồi, cha Trang Hào còn thay cha Hoa Kì rót đầy ly, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Cha Hoa Kì lấy thái độ đồng dạng đáp lại.
Trang Hào thấy chiến sự càng kịch liệt, âm thanh ồn ào dã kinh động đến láng giềng, một nhóm người ngăn ở cửa nhìn vào trong nhà. Rốt cuộc Trang Hào không thể nhịn được nữa, chạy đến cửa kéo cổ họng hô một tiếng: “Con mẹ nó biến hết, nhìn cái mẹ gì hả? Nhìn nữa cẩn thận tôi đánh phế các người.”
Lời đe dọa vừa ra, đám người nhất thời tan tác như chim bay.
Giải quyết bên ngoài, Trang Hào lại lộn trở vào nhà, nhìn hai lão phu nhân đánh nhau, trong lòng bực bội, kéo cổ họng thét một câu: “Đều ngừng hết cho tôi.”
Trang Hào dùng dB có chút cao, không chỉ dọa hai lão phu nhân, thuận thể còn dọa cha Trang Hào sợ run lên, nước trà vẩy ướt cả tay.
Hai vị phu nhân sững sờ ở tại chỗ nhìn Trang Hào, nhưng người nào cũng không buông tóc của đối phương ra.
Trang Hào thở dài một tiếng: “Hai người lớn từng đó tuổi rồi còn động thủ?” Trang Hào đi tới tách hai người ra, lại nói: “Chuyện đều đã nói cho các người biết, có chấp nhận hay không thì tùy các người, muốn đánh các người cứ tiếp tục, tôi và Hoa Kì đi trước.” Trang Hào xoay người lại bắt lấy tay Hoa Kì kéo đi. Hoa Kì chỉ có thể đi theo anh ra ngoài.
Đi tới cửa Trang Hào ngừng lại, quay đầu nói với bốn người trong phòng: “Nếu các người không tiếp thụ nổi, về phía chúng ta đường ai nấy đi, ai rời khỏi ai cũng có thể sống.” Nói xong, Trang Hào lôi kéo Hoa Kì không chút lưu tình rời khỏi.
Hoa Kì có chút lo lắng, muốn quay đầu lại nhìn vào trong nhà.
“Đừng quay đầu, đi theo anh.” Trang Hào nhẹ giọng dặn dò.
Hoa Kì không dám quay đầu lại, bước nhanh đi theo anh rời đi.
Ra khỏi nhà, Trang Hào mang theo Hoa Kì vào một quán nhỏ trên đường phố phụ cận, sau khi ngồi xuống tùy tiện gọi mấy món ăn sáng, Trang Hào lấy thuốc trong túi ngậm lên môi, xoay tay lại ném thuốc lá cho Hoa Kì: “Hút một điếu.”
Hoa Kì buồn bực cầm điếu thuốc, đốt sau đó từ từ hút.
Trang Hào định thần nhìn cậu, mỉm cười nói: “Có phải cảm thấy lời anh nói có chút hung ác hay không?”
Hoa Kì do dự một hồi lâu, gật đầu một cái.
Trang Hào ngửa đầu cười: “Hết cách rồi, thật ra anh cũng không muốn nói như vậy, nhưng không nói thì chúng ta phải Game Over.” Trang Hào cầm điếu thuốc, thở dài: “Bọn họ không bỏ được chúng ta đi ra ngoài sống đâu, anh tuy nói ác như vậy, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, nói thế nào cũng là đau, chúng ta chỉ có thể lựa chọn phương thức gọn gàng dứt khoát nhất.”
Hoa Kì ngậm lấy điếu thuốc không nói lời nào.
Trang Hào lại nói: “Em cũng thấy đấy, mẹ em và mẹ anh nếu chịu nhượng bộ một chút, anh sẽ không nói vậy, anh đây cũng là bị buộc.” Trang Hào bắn rớt tàn thuốc lá, chậc một tiếng, còn nói: “Chờ bọn họ đón nhận, đến lúc đó lại đền bù.”
————–
Tác giả có lời muốn nói: Đồng chí xuất quỹ, chỉ có ba con đường......
Thứ nhất, hai người cao chạy xa bay.
Thứ hai, Game Over.
Thứ ba, lợi dụng tâm lý không nỡ dứt bỏ của cha mẹ (mặc dù có một chút tàn nhẫn, nhưng cũng là chuyện không có cách nào khác.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]