Lục Tử Chiếu không lên tiếng, anh đưa mắt ra nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, cũng giống như ngày hôm ấy, thời tiết cũng đẹp như vậy.
Trước khi mỗi câu chuyện xảy ra, hình như ông trời luôn ban tặng cho một kiểu thời tiết, mà ngày hôm ấy chính là thời tiết như vậy.
Lục Tử Chiếu hai mươi tuổi, bị bố cử đến viện dưỡng lão ở một vùng ngoại ô để thay mặt tập đoàn Viễn Xuyên thăm hỏi những cụ già ở đây, đồng thời cũng thể hiện được sự quan tâm với họ. Kì thật anh cảm thấy mình rất giả dối, bắt đầu từ lúc sinh ra, anh chưa bao giờ đến ngoại ô, anh luôn cảm thấy nơi này mang lại cảm giác không thoải mái. Nhưng anh vẫn đi, anh không muốn vì vấn đề nhỏ mà tranh cãi với bố mẹ. Hơn nữa, Cát Tư Dao từng nói với anh, là một người lãnh đạo thực sự, điều cần học nhất chính là sự nhẫn nại với những thứ mình không thích, trên thương trường sao có thể đối mặt với chuyện mình thích thì làm, gặp chuyện mình không thích thì không làm được, cho nên phải tiếp nhận chuyện mà mình không thích.
Anh ở viện dưỡng lão rất lâu, buổi sáng đến, buổi chiều mới rời đi; trong thời gian đó nghe những cụ già ở đây kể lại những câu chuyện xưa của mình, đề cập đến Mao Chủ tịch, lại nói rằng hiện tại cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, ao ước của họ khi đó chỉ là có thể húp thêm một chút cháo ăn thêm một bát cơm. Đối với những lời này Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-chieu-bat-huyen-long-hieu-khong-huyen/2959014/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.