Năm nhất đại học, cô cùng bạn học đi nghe buổi tọa đàm của một giảng viên nào đó.
Giảng viên kia hỏi những người có mặt ở đó: “Nếu một người tìm bạn vay tiền, lần đầu tiên, anh ta không trả bạn; lần thứ hai lại tìm bạn vay, bạn cho anh ta vay, nhưng anh ta lại không trả; lần thứ ba, bạn còn cho người đó vay tiền nữa không?”
Những người ở đó theo bản năng liền lắc đầu: “Sẽ không cho vay nữa.”
Giảng viên hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là vấn đề của ai?”
Nghê Vân Huyên nghĩ, một người không có uy tín, đương nhiên là sẽ không cho anh ta vay nữa, đây không phải là chuyện hiển nhiên hay sao?
Giảng viên tiếp tục nói: “Nhớ kĩ đây là vấn đề của bản thân bạn. Bạn ngẫm lại xem, anh ta vay tiền bạn nhưng có thể không trả, đó là vì sao. Nếu là thị trưởng Nam Thành cho anh ta vay tiền, anh ta dám không trả sao? Anh ta nhất định sẽ trả. Cho nên, đây chính là vấn đề của các bạn, là bản thân mình còn chưa đủ mạnh, còn chưa có đủ năng lực, cho nên người khác mới dám đối xử với mình như vậy.”
Nghê Vân Huyên nghĩ nghĩ, hình như quan điểm đó rất đúng.
Rõ ràng là giảng viên đó trộm đổi quan điểm, lại vẫn không nghĩ ra có chỗ nào không thích hợp.
Nhưng mà, vào giờ phút này, cô lại cảm thấy vô cùng có đạo lý; bởi vì bản thân mình quá yếu đuối, cho nên mới chịu thương tổn, nếu bản thân mình không như vậy, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-chieu-bat-huyen-long-hieu-khong-huyen/2958989/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.