Nghê Vân Huyên tỉnh dậy rất sớm, trong bóng đêm cô day day trán mình, có phần bất đắc dĩ, cô nhớ rõ cô uống không bao nhiêu, như thế nào lại dễ dàng bị hạ gục như vậy.
Cô vừa định vươn tay bật đèn lên, một cánh tay khác đã đè tay cô lại: “Ngủ tiếp đi!”
Cô lại tiếp tục nằm xuống, mà anh ôm cô vào trong lòng mình, cô giãy giụa một chút, nhưng không làm gì được.
“Em không ngủ được.”
Từ trong bóng đêm anh mở hai mắt ra: “Về sau, cách người phụ nữ MạnhTư Nghiên kia xa một chút.”
“Vì sao?”
“Em không biết là từ sau khi em quen chị ta thì tính cách của em trở nên khó chịu giống chị ta hay sao? Lẽ nào thật sự muốn học bản lĩnh đó của Mạnh Tư Nghiên hả?”
“Cô ấy có bản lĩnh gì đáng để em học tập?”
“Ỷ sủng mà kiêu, không biết ăn năn, cố chấp, không coi ai ra gì, lừa gạt tình cảm của người khác.”
Nghê Vân Huyên nở nụ cười: “Bản lĩnh thật sự của cô ấy là cho dù cô ấy có những “bản lĩnh” như anh nói thì vẫn có thể nắm chắc người đàn ông bị cô ấy “lừa gạt” tình cảm trong tay, bản lĩnh đó mới đáng để em học tập. Chỉ là, em có thể tự mình hiểu mình, bản lĩnh đó không phải là thứ mà người bình thường như em học được.”
“Nếu em thực sự tự mình hiểu mình, thì sẽ không nói như vậy với anh.”
Nghê Vân Huyên không mở miệng, chui từ trong lòng anh ra, bật đèn lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-chieu-bat-huyen-long-hieu-khong-huyen/2958974/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.