Chương trước
Chương sau
Vậy mà là cơm cho chó.
Cơm cho chó lại tự mình nấu ngon như vậy, Cổ Tư Hoành thật lòng cảm thấy mùi vị thật sự không tệ, anh đã sớm muốn nuốt, nhưng nuốt lại nuốt không trôi.
Anh nôn hết ra.
Dạ Lãng nhìn anh chằm chằm, nở nụ cười hiếm thấy: "Nếu anh muốn ăn, bữa sau tôi sẽ chừa cho anh một ít."
"Không cần." Cổ Tư Hoành cầm lấy ly nước bên cạnh, uống hai ngụm súc miệng, "Tối nay ăn gì?" Anh nhìn phòng bếp, tuy bờ tường của phòng bếp này có hơi ố vàng, nhưng bếp lò dụng cụ đều rất sạch sẽ, không có dính dầu mỡ.
Dạ Lãng bảo anh bưng hai tô thức ăn cho chó ra cho hai con chó săn ngoài cửa: "Còn chưa bắt đầu nấu, anh ăn rau xào, hay là lẩu shabu-shabu?" Hắn mở tủ lạnh lấy thức ăn ra.
Đây là "lão đại" hầu hạ "đàn em".
Mặc dù "lão đại" Dạ Lãng còn nhỏ hơn "đàn em" là anh, nhưng Cổ Tư Hoành vẫn trả lời hắn: "Tôi muốn ăn lẩu." Anh trực tiếp nói......
Dạ Lãng hơi sững sờ.
Nhưng hắn cũng không quay đầu nhìn Cổ Tư Hoành, sau đó bắt đầu rửa thức ăn.
Cổ Tư Hoành lo hắn không nghe thấy, liền lặp lại lần nữa: "Cậu có nghe thấy không, tôi nói tôi muốn ăn lẩu." Ăn lẩu vào ngày nắng nóng rất sảng khoái, giống như xông hơi vậy.
Dạ Lãng không kiên nhẫn "ừ" một tiếng: "Tôi cũng không điếc, ăn lẩu thì ăn lẩu." Hắn ném cho Cổ Tư Hoành một tờ tiền mệnh giá lớn, bảo Cổ Tư Hoành tự mình đi mua ít món ăn.
Cổ Tư Hoành đứng không nhúc nhích.
Dạ Lãng nhắc nhở anh: " Đi nhanh lên."
Cổ Tư Hoành rất muốn úp hai tô cơm chó trong tay lên đầu hắn, nhưng cuối cùng anh vẫn đi, khi Cổ Tư Hoành trở ra, đeo kính râm nhìn chằm chằm hai con chó lớn ở cửa......
Hai con chó ăn xong đồ ăn của mình, anh hỏi hai chú chó:"Ăn ngon không?"
Hai chú chó không thèm nhìn anh.
Tôi đi ngủ.
Cổ Tư Hoành cảm thấy Dạ Lãng "người ta" rất không cho mặt mũi, nhưng cũng không làm ngơ anh như thế, nhưng anh cũng không có hứng thú giao lưu với hai con chó săn, anh nghĩ khi anh trở về Dạ Lãng đã làm xong một vài món ăn rồi.
Nhưng anh lại nhìn thấy Dạ Lãng đang húp cháo trắng, anh lập tức nhíu mày, ném kính râm cầm đồ ăn đi vào phòng bếp, trong lòng rất tức giận, Dạ Lãng này......
Giống như rất thích làm trái lại anh vậy, ăn lẩu tự nhiên phải ăn hai người, uống vài lon bia lạnh, lúc này Dạ Lãng lại ở bên ngoài húp cháo.
Có ý gì?
Khinh thường ăn với anh?
Hay là khinh thường uống rượu với anh?
Không ăn thì thôi......
Không ăn anh tự mình ăn......
Cổ Tư Hoành nấu đồ ăn lên, ngửi hương vị một hủ gia vị Dạ Lãng tự mình làm thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa rất thơm cũng rất cay, sau khi Cổ Tư Hoành ăn xong vì ra rất nhiều mồ hôi, lại tắm rửa một lần rồi mới đi ngủ.
Tối nay Dạ Lãng cũng chỉ ăn một chén cháo trắng, uống một lon bia lạnh, hắn bảo Cổ Tư Hoành rửa chén, Cổ Tư Hoành bởi vì " biệt thự xa hoa" của Dạ Lãng mà trong lòng nghẹn khuất thật sự.
Anh lên giường nằm không dậy nữa, còn duỗi một tư thế thoải mái, tao nhã lật xem tạp chí: "Phiền cậu bật điều hòa dùm, trời nóng hơn 30 độ, sao mà cậu chịu được."
Cổ Tư Hoành vừa xem tạp chí, vừa dùng giọng nói giàu từ tính nhờ Dạ Lãng......
Dạ Lãng lại bật quạt cạnh giường.
"Điều hòa hỏng rồi."
Cổ Tư Hoành vất vả lắm mới kìm nén được xúc động, lại bị lời này của Dạ Lãng khơi mào, anh lập tức "há" một tiếng, giương mắt cười như không cười nhìn Dạ Lãng: "Cậu ăn chay, vậy có sức đánh nhau không?"
Dạ Lãng ngồi xuống giường, rút từ đầu giường ra một thanh đao Nhật Bản rất dài, không chút hoang mang lấy khăn lau trên đầu giường, rất có trật tự lau thanh đao sắc bén.
Cổ Tư Hoành im lặng.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào thanh đao sáng bóng, cảm thấy một áp lực vô hình, bởi vì anh cảm thấy Dã Lang bình tĩnh như vậy, cho anh một loại cảm giác tương đối nguy hiểm......
Người bình thường ai lại đặt một thanh đao Nhật Bản vừa dài lại vừa sắc bén ở đầu giường ngủ của mình......
"Muốn chém tôi?" Cổ Tư Hoành hỏi hắn.
Dạ Lãng nhất thời nhìn hắn: " Điều hòa ngày mai sẽ tìm người đến sửa."
"Mua cái mới không phải được rồi." Cổ Tư Hoành tiếp tục xem tạp chí. Nhưng anh cảm thấy rất nóng, nhất là sau khi ăn lẩu xong, anh càng cảm thấy nóng hơn......
Nóng đến nỗi anh muốn cởi quần áo......
Cổ Tư Hoành đặt tạp chí xuống, anh không chịu được nữa, bởi vì nóng, anh liền ngồi dậy làm tư thế cởi áo: "Cậu không ngại chứ?" Anh hỏi Dạ Lãng......
" Nếu anh không phải đàn ông, tôi sẽ ngại." Dạ Lãng dựng thẳng thanh đao Nhật Bản, mũi đao rất sáng, hắn nghiêng đầu lấy bật lửa và thuốc lá đặt trên bàn, tự mình châm một điếu, rồi ném thuốc và bật lửa cho Cổ Tư Hoành.
Cổ Tư Hoành vắt áo ở cạnh giường, nằm dựa vào đầu giường hút thuốc: "Tôi muốn xem TV." Anh muốn xem tin tức, nhưng hoài nghi cái TV đồ cổ của Dạ Lãng có còn xem được hay không.
Cho nên sau khi nói xong, anh cũng đã không ôm hy vọng gì mà nhìn chằm chằm vào trần nhà ố vàng, thật là xx......
Dạ Lãng đi mở TV, TV không có điều khiển từ xa, vẫn phải mở bằng ấn nút trên TV: "Anh muốn xem kênh nào." Dạ Lãng vẻ mặt hờ hững vặn công tắc.
Cổ Tư Hoành nghe thấy tiếng rè rè phát ra từ TV, anh không dấu vết quay mặt sang chỗ khác thở dài một hơi: "Tốt hơn hết là tắt đi." Màn hình đều là hoa râm.
TV đã tắt.
Trong phòng yên tĩnh.
Dạ Lãng ngồi xuống bên giường, để cho Cổ Tư Hoành ngủ bên ngoài, có quạt mát, Cổ Tư Hoành liền cảm thấy lạ, Dạ Lãng hình như không nóng chút nào: "Cậu thật sự không nóng?"
"Ai bảo anh ăn nhiều lẩu như vậy." Dạ Lãng quay người, đưa lưng về phía Cổ Tư Hoành, ngủ.
Cổ Tư Hoành không nói nữa, nhưng lại dí mạnh dập tắt tàn thuốc trong tay, anh quyết định ngày mai sẽ mua một cái điều hòa, nhưng thực tế tất nhiên thường không như ý, điều hòa trong nhà Dạ Lãng là một đồ cổ lâu đời, nếu thay cái mới, thật đúng là không có chỗ nào mà lắp, cho nên chỉ có thể sửa......
Điều hòa không mua được, điều khiến Cổ Tư Hoành ngoài ý muốn là, người đến sửa điều hòa hóa ra lại là Tung Hào......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.