Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Cổ Tư Hoành rơi vào trên người Hán Dương phong độ nhẹ nhàng, trong lúc giơ tay nhấc chân, người thanh niên này luôn toát lên khí chất làm cho người ta chú ý, giữa hai đầu lông mày chậm rãi tản ra khí khái hào hùng, ánh mắt kia cũng ôn hòa dịu dàng, nụ cười cũng thân thiện giản dị, giọng nói từ đầu đến cuối đều ấm áp như tiếng đồ sứ vui tai, một quý công tử ôn tồn lễ độ vô cùng chói mắt.
Mười mấy phút sau.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hán Dương, Cổ Tư Hoành bước xuống xe, anh đứng ở ven đường nhìn Hán Dương đang ngồi trong xe: " Tối nay cám ơn chiếc xe sang đã đưa tiễn, xe của cậu, rất không tệ." Nam nhân đứng ở ven đường đón gió cười nhẹ, tiếng nói thành thục hùng hậu mà giàu từ tính, rất mê người.
Anh thận trọng đưa ra một đánh giá khá ngắn gọn và khiêm tốn dành cho xe của Hán Dương, đoán chừng ở toàn bộ Nam khu này, cũng chỉ có chiếc limousine dài sang trọng không sản xuất nữa của Hán Dương là có đẳng cấp nhất.
" Đừng khách sáo với tôi, trước đó anh để tôi ngủ rất thoải mái, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh." Hán Dương cũng khách sáo lại, khóe môi chứa ý cười yếu ớt, nhưng chỉ thoáng nhìn anh một lát, sau đó lại dùng chất giọng nhẹ nhàng và dịu dàng như làn gió xuân nhỏ nhẹ nói, " Kỳ thật tôi có chút hứng thú với dòng nhạc cổ điển, nhưng những người xung quanh tôi lại không có ai thích loại nhạc này, nhìn anh có vẻ như rất hiểu biết, nếu như lần sau tôi muốn đi nghe hòa nhạc, tôi có thể gọi cho anh chứ? " Chàng trai đang mời anh......
Cổ Tư Hoành nghiêng người, nhìn hắn: " Chỉ cần tôi có thời gian, vậy thì không phải là vấn đề." Nam nhân xem như đáp ứng lời mời của Hán Dương, amh liền xoay người đi đến nhà ga, lên chiếc xe buýt đậu ở bên đường.
Nam nhân ngồi xuống hàng xe buýt cuối cùng, nhìn chiếc xe sang trọng của Hán Dương chậm rãi chạy qua bên cạnh, Hán Dương cũng hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, trong khoảnh khắc chiếc xe lướt qua, ánh mắt của hai người va chạm nhau, kính xe ô tô sang trọng chậm rãi trượt lên, để lại cho nam nhân ấn tượng sâu sắc chính là, một giây trước khi cửa sổ xe đóng lại, đôi mắt trong xe thoáng mỉm cười......
Nét cười bên khóe môi Cổ Tư Hoành cũng sâu hơn, thật có ý tứ, anh thích nhất là kết bạn với những người có ' nội hàm ' như vậy, hơn nữa chỉ cần là nhân sĩ thành công và có địa vị ở Nam khu, đều sẽ có dịp phải tiếp xúc.
Nhìn khí thế của Hán Dương xem, đi ra ngoài có vệ sĩ đi theo, đi lại thì có xe sang trọng chuyên chở, nói không chừng anh có thể thu thêm được một ít tin tức từ " người bạn " này, cũng không uổng công tối nay tới đây xem thi đấu quyền anh, mặc dù đấu quyền chẳng ra sao cả, nhưng ít ra cũng không lãng phí tấm vé VIP của Tề Mãnh.
Trong thời gian chờ xe buýt đón khách, nam nhân lấy ra điện thoại mà Dã Lang cho anh, vừa khởi động máy đã thấy mười mấy tin nhắn tấp nập gửi đến, còn có hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ chưa nhận.
Lại là tin nhắn của mấy người bạn gái kia......
Cuộc gọi thì có cả trai, lẫn gái gọi tới......
Cổ Tư Hoành theo thường lệ xem hết toàn bộ tin nhắn, cũng không có manh mối gì, anh đang chuẩn bị tắt máy thì điện thoại lại đột nhiên đổ chuông, nam nhân nhấn nút trả lời, áp điện thoại vào bên tai.
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói ép tới rất thấp: " Ở đâu? " Đối phương mở miệng đã hỏi anh đang ở đâu, chất giọng sạch sẽ lưu loát, cũng rất có từ tính, là giọng hỏi quả quyết mà ngắn gọn của một thanh niên......
" Đang trên xe buýt, chuẩn bị trở về nhà." Cổ Tư Hoành nghe ra giọng nói của đối phương không phải là Dã Lang, nhưng anh vẫn hỏi đối phương tìm Dã Lang có chuyện gì, " Xin hỏi cậu là ai vậy?"
Đối phương đường như cũng nghe ra anh không phải Dã Lang, liền im lặng.
" Hiện tại Dã Lang không có ở cạnh tôi, nếu như cậu có chuyện gì quan trọng, không để ý thì có thể nói với tôi, nếu như tôi gặp được cậu ta sẽ giúp cậu chuyển lời." Cố Tư Hoành muốn từ trong miệng đối phương lấy được một ít tin tức gì đó, anh đứng lên nhường chỗ ngồi cho một người phụ nữ mang thai, bởi vì trên xe nói chuyện rất không tiện, nên anh liền trực tiếp xuống xe từ cửa sau, " Nếu như cậu không có chuyện gì quan trọng, vậy mong cậu đừng gọi......"
Lúc này.
Đối phương hạ thấp giọng, đơn giản và rõ ràng ngắt lời anh: " Qua đây." Giọng điệu của đối phương khá nhẹ nhàng, cũng không hỏi anh là ai, đã trực tiếp bảo anh tới.
Cổ Tư Hoành nhíu mày, cảm thấy người này có chút kỳ quái: " Cậu muốn tôi " qua " là qua chỗ nào?" Dù sao cũng phải nói cho anh nơi đến, anh mới tới đó được chứ.
Đối phương lại chỉ nói hai chữ: " Bắc khu."
Nam nhân cảm thấy đối phương không giống uống rượu, cũng không giống như quấy rối, trước đó khi vừa nghe đối phương mở miệng, giọng nói có vẻ như rất quen thuộc với Dã Lang, cho nên......
Cổ Tư Hoành rất kiên nhẫn hỏi lại cậu chàng: " Cậu tìm Dã Lang à, tìm gấp như vậy, có phải cậu đã xảy ra chuyện gì ở Bắc khu không?" Trực giác của anh từ trước đến nay luôn rất chuẩn......
" Tôi bị người bao vây." Đối phương dứt khoát nói rõ tình cảnh của mình hiện giờ, mà lúc này bên kia điện thoại lại rất yên tĩnh, dường như đối phương đang ẩn nấp ở trong một góc nào đó.
Nam nhân thành thục cực kỳ bình tĩnh nghe đối phương nói xong, đáy mắt của anh hiện lên một tia sáng, rất tốt, rất rất tốt, hóa ra cậu ta tìm Dã Lang là giang hồ cứu nguy, nam nhân rút thời gian nhìn đồng hồ đeo tay ——
" Thế thì mười phút nữa tôi sẽ đến." Cổ Tư Hoành không có hỏi nhiều đã sảng khoái đáp ứng đối phương, biết được đối phương đang ở khu phố cũ của Bắc khu, " Cậu cứ trốn trước đi, đừng để bị phát hiện, sau khi tới tôi sẽ nhắn tin lại cho cậu."
Cổ Tư Hoành cười, bởi vì anh biết, cơ hội tới rồi!
Mười phút sau.
Trước con hẻm gần khu phố cũ Bắc khu, Cổ Tư Hoành vừa xuống xe liền nhìn thấy hai bên đường phố có rất nhiều người của hắc đạo Bắc khu, dường như đang tìm kiếm người thanh niên đã gọi điện cho anh để anh đến giang hồ cứu nguy.
Cổ Tư Hoành đứng ở ngay bên cạnh đám xã hội đen đang lục soát thanh niên, rất lãnh tĩnh gửi một tin nhắn cho thanh niên
—— Tôi tới rồi, cậu đang ở đâu?
Rất nhanh.
Đối phương đã trả lời
—— Trong hẻm.
Cổ Tư Hoành hỏi
—— Nhiều hẻm như vậy, cụ thể là cái nào?
Đối phương tích chữ như vàng trả lời
—— Bắt đầu từ đầu phố, thứ chín, rẽ trái hai lần.
Ý đối phương muốn nói hình như là bắt đầu tính từ đầu phố, là con hẻm thứ chín, sau khi đi vào lại rẽ trái hai lần.
Cổ Tư Hoành không chút hoang mang đi vào hẻm nhỏ, nơi này là khu dân cư, cho nên những người đó cũng tự nhiên không có nghi ngờ anh, anh vừa đi vừa nhắn
—— Tôi đã đi vào rồi, sau đó còn cần đi làm sao nữa?
Lúc này, đối phương lại trực tiếp gọi điện tới: " Cạnh két bia trong cùng." Nói xong cũng cúp máy, Cổ Tư Hoành căn bản còn chưa kịp nói chuyện.
Cổ Tư Hoành thận trọng liếc nhìn bên ngoài con hẻm mấy lần, phát hiện không có ai đi theo, anh mới nhẹ nhàng đi đến chỗ sâu nhất trong con hẻm, lập tức nhìn thấy trong hẻm nhỏ tối tăm, trong bóng tối cạnh đống két bia......
Một màu vàng rực rỡ, chói lóa tầm mắt nam nhân......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.