"Sao thế?"
Tân Cam bỗng cười, hỏi: "Có phải em ngủ lâu lắm rồi không? Nhất định đã mơmột giấc mơ khủng khiếp. Phiên Nhiên, chú anh ghét em chỉ vì xuất thân của emquá khó hiểu, không xứng với anh, không xứng với Trịnh gia, đúng không?"
Trinh Phiên Nhiên chau mày, thở dài rồi mới trả lời với vẻ mệt mỏi: "Đợi lúcnào tinh thần em ổn định, anh sẽ giải thích cho em nghe."
"Mười năm anh qua không thể giải thích được, vậy còn gì hay để nói chứ." Sựđau thương và xa cách hiện lên trong mắt cô, khiến Phiên Nhiên thật sự cảm thấynghẹt thở, rồi đột nhiên cô nói thêm một câu: "Đúng không, anh trai?"
Phiên Nhiên sững sờ, sắc mặt anh lúc này còn thảm hơn cả mặt đất bị giày nátbởi bão tuyết. Tân Cam trầm ngâm trước thần sắc của anh, cười lạnh nhạt, uốnghết cốc nước, rồi co mình vào chăn ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, Tân Cam hẹn Tân Thần uống trà tán gẫu, giữa đường lại quên mấyviên thuốc an thần trên xe, Tân Thần lẩm bẩm, chạy vội ra xe lấy, cô ngồi mộtmình trong quán đợi, không có gì làm, cô ấn chuông gọi phục vụ đền gọi món.
Người phục vụ đó cúi đầu bước đến, lúc tới gần càng nhìn rõ hơn nét khôi ngôtuấn tú, đặc biệt là khi anh ấy cười, cả không gian như sáng lên, tuy khoác trênmình bộ quần áo đồng phục bình thường nhưng vẫn không giấu nổi sự quý phái trongcon người anh ấy.
Gần đây Tân Cam khó có thể nhìn thấy nụ cười nào chân thành đẹp đẽ nhưthế.
"Tại sao rõ ràng bị em chơi cho một vố thảm như thế, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can/134421/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.