Tân Cam tóc tai nhễ nhại lắc lắc đầu. Phần bụng dưới nóng ran, cảm giác têtê, nhột nhột đã chạy sâu vào bên trong cơ thể, chỉ cần anh tiếp tục thì có thểcàn quét khắp cơ thể cô, đưa cô đến đỉnh điểm của khoái lạc. Nhung thật sự anhcứ nhẹ nhàng như vậy chẳng thà cho cô uống rượu độc giải khát còn hơn, giọng côhổn hển run run nói với anh: "Tiểu bỉ ổi".
"Thì ra là vậy..." Anh lim dim mắt khẽ nói.
Tân Cam không ngừng rướn người chà xát cơ thể anh, phần bụng dưới nóng ranlên, nhưng anh vẫn không cho cô, cứ để mặc cô hừng hực vì thèm muốn.
"Được, cho em này." Anh cúi xuống hôn cô say đắm, cầm lấy hai tay đang bámchặt gối của cô choàng lên cổ mình. Trước giờ nghệ thuật trên giường của anh rấtđiêu luyện, lại thêm có chủ ý cố tình khiến cô kêu la van xin trước, sau đó bịcảm giác nóng ran càn quét, cô nằm dưới anh rướn mình như cá rời nước, miệng khẽmở, giọng run run không thốt nên lời. Rất lâu mới ý thức lại được, anh vuốt velưng cô xoa dịu, Tân Cam thỏa mãn trườn tấm thân mỏi nhừ, đau đớn của mình ápsát vào cơ thể anh.
"Thoải mái không?" Anh ghé sát vào tai cô thì thầm.
Tân Cam đã không còn chút sức nào để tiếp tục chiến đấu, nhưng kiểu nhẹ nhàngnày thật sự rất sung sướng. Cô cắn nhẹ lên môi làm nũng, chỉ nghe thấy thanh âmcủa Phiên Nhiên nhẹ nhàng biết bao: "Anh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện."
"Ừm?" Cô ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt sáng long lanh của anh.
"Anh nhớ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can/134418/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.