Cô nghe thấy giọng anh vẳng bên tai: "Tân Cam", cô nhìn anh ánh mắt say đắm.Thực ra anh rất ít khi gọi tên cô, lúc ờ bên nhau thì không cần thiết phải gọitên, khi không ở bên nhau thì.. Trong suốt mười năm, thời gian hai người phải xanhau rất ít.
Trịnh Phiên Nhiên tự tin sải những bước dài nhìn cô say đắm, anh lại gần mỉmcười đưa tay mời cô. Hành động đó đã làm cho những người xung quanh cảm thấy rấthứng thú, họ hét lên một cách hiếu kỳ.
Lúc này cô đang nghĩ, anh sẽ lại gần vén tóc cô, sau đó phóng khoáng rờiđi... Đang mơ màng thì không biết từ lúc nào Tân Cam đã ở trong vòng tayanh.
"Anh nghĩ em sẽ dè dặt một chút cơ." Anh ôm lấy cô, thì thầm.
Tân Cam thở dài: "Em cũng nghĩ vậy." Cô vùi sâu vào lòng anh: "Mẹ kiếp, anhcũng thừa hơi thật đấy, thôi những pha hoang đường kiểu này đi, em sẽ tổn thọmất." Anh cười thầm về sự tranh luận bất thường này của cô.
"Sao anh lại đến đây?" Tân Cam ngẩng lên, vừa cười vừa hỏi. Ánh đèn thật đẹp,đôi mắt cô càng đẹp hơn, sáng như những vì tính tú trên bầu trời, Trịnh PhiênNhiên bất giác cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Động tác đó thật dịu dàng, ấm áp.Tân Cam sững sờ giây lát, bỏ lỡ một vũ khúc, anh khẽ “hùm" một tiếng. "Tự nhiênmuốn nhảy thì đến thôi" Anh trả lời thản nhiên như không.
Tân Cam mim cười, xoay một vòng trong cánh tay anh, chiếc váy tung bay nhưđóa hoa mâm xôi, đáy mắt Trịnh Phiên Nhiên chợt lóe lên, giang tay ôm chặt lấycô, đóa hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can/134412/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.