Diệp Vân Phong thản nhiên gật đầu:
“Không sai.”
Yến Nam Vương khó nén kinh ngạc:
“Chuyện này… sao có thể? Chẳng phải chúng đã phong tỏa toàn thành rồi sao? Một cỗ xe ngựa như vậy, lại lộ liễu thế này, làm sao có thể lặng lẽ rời khỏi?”
“Cớ gì phải lặng lẽ?” Khóe môi Diệp Vân Phong cong lên, trong mắt ánh lên tia giảo hoạt, “Chính vì phong tỏa toàn thành, nên càng phải đường đường chính chính mà đi!”
Yến Nam Vương nhất thời ngẩn ra.
“Ngươi có cách?”
Diệp Vân Phong đảo mắt nhìn quanh:
“Xin ngài lên xe trước, mọi chuyện ta sẽ giải thích rõ sau.”
Thấy thiếu niên kia thần sắc trấn định, dáng vẻ chắc chắn như nắm phần thắng trong tay, Yến Nam Vương bất giác cũng tin vài phần.
Ông không hỏi thêm, lập tức nhảy lên xe.
Diệp Vân Phong theo ngay sau.
“Đi cửa Bắc thành!”
Lời vừa dứt, phu xe khẽ gật đầu, vung roi.
“Giá——!”
…
“Người kia cũng là của ngươi?”
Yến Nam Vương liếc nhìn bóng lưng phu xe, tuy chỉ thoáng qua, ông liền nhận ra đó là kẻ từng qua quân ngũ.
Dù đã cải trang, song vẫn không thể tự nhiên như Diệp Vân Phong. Năm xưa trấn thủ Tây Nam, ông từng chỉ huy bao tướng sĩ, chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt.
Diệp Vân Phong nhếch môi cười:
“Không phải người của ta, là người của Phùng Chương đại nhân.”
Yến Nam Vương bừng tỉnh.
“Lần này chúng ta phụng mệnh lẻn vào Long thành, để tiện hành sự, chỉ có một bộ phận nhỏ tiến thành, còn lại đều chờ ở ngoài.”
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Lời hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824736/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.