“Thủy Hành Thu.”
Diệp Sơ Đường thoáng có chút ấn tượng với cái tên này:
“Trước đó hình như Quận chúa từng nhắc tới?”
“Đúng vậy. Gia tộc hắn ở Nam Hồ danh vọng cực cao, bản thân hắn cũng đặc biệt tinh thông cổ độc chi thuật. Người khác có biết hay không ta không dám chắc, nhưng riêng hắn… ta có thể khẳng định với cô, Thủy Hành Thu—biết!”
“Quận chúa cớ sao lại chắc chắn đến vậy?”
“Bởi vì—”
Quận chúa Tẩm Dương khẽ bĩu môi, thoáng mang chút không phục, lại có phần phẫn hận:
“Bởi vì năm xưa chính hắn đã dùng chiêu đó… lừa ta!”
Lần này Diệp Sơ Đường thật sự dấy lên hứng thú.
“Thật sao?”
Quận chúa Tẩm Dương ngồi tựa vào ghế, tự rót cho mình chén trà:
“Tất nhiên là thật! Nói ra chuyện ấy cũng đã từ khi ta mười tuổi. Khi đó ta còn theo phụ thân trấn giữ Tây Nam. Một ngày, có thuộc hạ báo rằng trong quân có ba kẻ đào ngũ. Phụ thân ta tức giận, lập tức sai người bắt giữ. Ta khi ấy ham náo nhiệt, khăng khăng đòi theo, phụ thân bất đắc dĩ mới để ta đi cùng. Kết quả truy đuổi đến ngoài thành, vừa vặn gặp bọn chúng đang cướp giết một hộ nông gia.”
“Đây chính là điều phụ thân ta kiêng kỵ nhất, lập tức hạ lệnh xử trảm ba tên kia ngay tại chỗ. Đáng tiếc đến muộn, cả nhà năm khẩu của nông hộ kia đã chết cả rồi. Trong đó có một thiếu niên độ mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắng trẻo, dung mạo thư sinh, ta nhìn liền cảm thấy không ổn. Tây Nam sao có thể xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824730/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.