Xe ngựa rời đi, ma ma kia cũng ôm lấy Tạ Ngọc Lân đứng dậy.
Chẳng mấy chốc, hai a hoàn trẻ đã chen qua đám đông chạy lại, vừa căng thẳng vừa trách cứ, lập tức đoạt tiểu thiếu gia từ trong lòng ma ma ấy.
“Trương ma ma, sao ngươi lại một mình dẫn tiểu thiếu gia đi nhanh vậy? Trên đường đông đúc thế này, lỡ có ai va phải thì làm sao?”
“Đúng đó! Nếu chẳng phải tiểu thiếu gia đòi ngươi đi cùng, vốn dĩ ngươi cũng không được phép ra ngoài. Thế mà còn sơ suất như vậy! Vạn nhất xảy ra chuyện, ngươi gánh nổi sao?”
Trương ma ma cúi thấp đầu:
“Là lão nô sai.”
Nào ngờ, Tạ Ngọc Lân trong lòng a hoàn kia liền giãy giụa, lớn tiếng kêu:
“Các ngươi mắng Trương ma ma làm gì! Vừa rồi rõ ràng là ta tự chạy ra! Nếu các ngươi có bản lĩnh, cứ việc vào mách phụ thân ta đi!”
Hai a hoàn nào dám chọc giận, vội đổi giọng dỗ dành, cười nịnh nọt:
“Tiểu thiếu gia nói vậy sai rồi. Nô tỳ lo cho ngài thôi! Ngài biết đấy, khó khăn lắm mới được ra ngoài, Hầu gia căn dặn nhất định phải trông nom cẩn thận…”
Ngọc Lân hừ một tiếng, quay mặt đi.
“Ta muốn Trương ma ma ôm!”
Hai a hoàn nhìn nhau, lúng túng.
Dù Hầu gia cấm phu nhân xuất môn, song đối với tiểu thiếu gia vẫn hết mực yêu chiều. Thân phận hạ nhân thấp kém, sao dám so bì với chủ tử? Cuối cùng, bọn họ vẫn giao thiếu gia về cho Trương ma ma, chỉ là ánh mắt nhìn bà thêm phần chán ghét.
“Trương ma ma, muộn rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824720/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.