“Chẳng lẽ… Tưởng gia xảy ra chuyện rồi sao?” Diệp Cảnh Ngôn thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Trước đó hắn chưa từng nghe một chút phong thanh nào.
“Hình như vậy.” Diệp Sơ Đường nhanh chóng thu lại tầm mắt, bốc một miếng mứt quả đưa cho Tiểu Ngũ, trông như thể không mấy bận tâm đến việc ấy.
Diệp Cảnh Ngôn buông rèm xuống, vẻ mặt đầy suy tư.
“A tỷ hình như chẳng lấy gì làm lạ?”
Diệp Sơ Đường lấy khăn lau tay, rồi mới ngẩng đầu, khẽ cười hỏi ngược lại:
“Cao xứ bất thắng hàn, cổ kim vốn vẫn thế, chẳng phải sao? Tưởng Triệu Nguyên từ khi rời khỏi ngôi vị Thủ phụ thì lẽ ra đã phải đoán được, sớm muộn cũng có ngày này.”
Đi ngang qua một ngã rẽ, Diệp Cảnh Ngôn nghe loáng thoáng có người ném vật gì đó vào đại môn Tưởng phủ, tiếng chửi mắng vang lên không dứt.
Hắn khẽ gật đầu:
“A tỷ nói phải.”
Diệp Sơ Đường thản nhiên:
“Thanh quan còn có oan hồn, huống hồ là tham quan.”
Mấy năm qua Tưởng Triệu Nguyên quyền thế ngất trời, dựa vào Tưởng Thanh Mi cùng Tiêu Thành Huyên, quả thực là kiêu căng đến cực điểm.
Giờ bị thanh tra, chẳng qua thời cơ đã tới mà thôi.
Diệp Cảnh Ngôn im lặng một lúc:
“A tỷ nói chí lý. Chỉ là… Tưởng gia bị tịch biên, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc Nhị điện hạ…”
Hắn không nói hết, song Diệp Sơ Đường đã thấu rõ ý.
Tiêu Thành Huyên cùng Tưởng gia quan hệ khắng khít, vinh nhục cộng tồn, tổn thương cùng chịu.
Mà cảnh tượng trước mắt, đã nói lên quá nhiều điều.
“Chẳng phải trước đây Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824717/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.