Lời ấy vừa dứt, Trần Tùng Thạch cùng Từ Phượng Trì cũng đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Thẩm Diên Xuyên.
Đó cũng chính là điều bọn họ muốn hỏi.
Cao Ấp vốn được huấn luyện kỹ lưỡng, miệng kín như bưng, vậy mà chỉ một câu của Thẩm Diên Xuyên đã dễ dàng phá vỡ phòng tuyến.
Đủ để thấy lời hắn nói là thật —— lương thảo ở Thanh Châu quả nhiên được giấu tại hai nơi kia.
Song, Tuyền Xuyên và Ích Châu cách Thanh Châu chẳng gần gì, người thường sao có thể liên hệ được những địa danh này? Ấy vậy mà Thẩm Diên Xuyên lại đã âm thầm tra tới tận đây?
Nghe hỏi, hắn khẽ cong môi cười:
“Chư vị đại nhân, chẳng lẽ không thấy mấy cái địa danh này… nghe qua có chút quen tai?”
“Hửm?”
Tô Vi thoáng ngẩn người, bắt đầu lục tìm trong ký ức.
Chợt, sắc mặt ông khẽ biến:
“Ta nhớ ra rồi! Trước kia ở kinh thành, khi đám thích khách công nhiên ám sát Nhị tiểu thư Diệp gia, chẳng phải bọn chúng đều mang giọng nói hai vùng ấy sao? Nếu không nhầm, bọn sát thủ đó đều là do Ngô Lão Tứ đưa từ ngoài vào…”
“Tô đại nhân quả nhiên trí nhớ tốt.” Thẩm Diên Xuyên khẽ vỗ tay, mỉm cười.
Câu ấy vừa ra, lại càng khiến mấy người khó hiểu thêm.
Từ Phượng Trì không nhịn được hỏi:
“Nhưng Ngô Lão Tứ chẳng phải đã sớm phản bội Tiêu Thành Huyên rồi sao?”
“Đúng, sau khi Tiêu Thành Huyên gặp chuyện, hắn lập tức quay sang đầu quân cho kẻ khác. Nhưng hắn vốn từng là tâm phúc thân tín, Tiêu Thành Huyên đã làm gì, chưa làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824715/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.