“Chuẩn bị đường lui?” Quận chúa Tẩm Dương ngẩn người, “Làm thế nào?”
Diệp Sơ Đường trầm ngâm:
“Nếu thật sự bùng nổ xung đột, điều binh dẫn tướng đối chọi với chúng, chưa chắc là không thể.”
Quận chúa Tẩm Dương suýt tưởng mình nghe nhầm:
“Gì cơ!?”
Điều động binh mã? Sao có thể!
“Nhưng giờ toàn bộ Long thành đã rơi vào tay chúng! Long thành chỉ là một thành biên ải nhỏ, binh lực vốn ít, làm sao đấu nổi năm ngàn quân Nam Hồ phục kích trong thành? Đến cả thân binh phụ vương ta cũng bị giải quyết, hẳn đều là tinh binh cả!”
Diệp Sơ Đường lại bình thản:
“Năm trăm so năm ngàn, vốn đã chênh lệch, huống chi Yến Nam Vương là bị lừa vào bẫy, chịu thiệt thòi mới rơi vào thế khó. Ta không cho rằng năm ngàn quân ấy thực sự đáng sợ. Chỉ sợ đôi bên căn bản chưa từng chính diện giao phong, bằng không, e bách tính trong thành đâu dễ bị dối gạt qua loa như vậy.”
Quận chúa Tẩm Dương sững ra, chợt vỗ tay đánh “chát”:
“Đúng vậy! Sao ta không nghĩ ra chứ!? Nhiều người như thế giao chiến, động tĩnh hẳn kinh thiên động địa, tuyệt chẳng thể che giấu. Khả năng lớn nhất chính là… phụ vương ta vừa đến nơi đã bị lừa ngay!”
Nhưng nghĩ đến đây, nàng lại ủ rũ ngồi phịch xuống.
“Thế thì đã sao? Dù năm ngàn quân kia đều là phế vật, muốn diệt trừ cũng chẳng dễ dàng!”
Càng nghĩ càng rối, tựa như vòng vây vô giải.
“Hoàng thượng chưa biết nơi ấy gặp biến, tất sẽ không phái binh. Chúng ta thì lấy đâu ra quân đội?”
Thẩm Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824709/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.