Quận chúa Tẩm Dương vẻ mặt có chút kỳ quái.
Náo nhiệt ư? Ca ca nàng lại quan tâm đến mấy trò này sao?
Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được, chuyến này hắn đến đây là vì ai rồi!
Quận chúa Tẩm Dương nghĩ bụng, nếu chẳng phải gần đây mình gặp chuyện, tâm tình sa sút, e rằng cũng chẳng bị kéo ra ngoài, càng chẳng được thấy cảnh tượng này.
Giờ thì nàng đã chắc chắn rồi — mình quả thật hơi dư thừa.
“……Thôi được.”
Nàng mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt hết những lời trong cổ họng xuống.
Ngược lại, Diệp Sơ Đường nhớ đến chuyện khác, thấy Thẩm Diên Xuyên xuất hiện nơi này cũng lấy làm bất ngờ.
“Thế tử hiếm khi rảnh rang như vậy.”
Gần đây, bao nhiêu rắc rối chất nặng trên vai hắn : Thanh Châu, Long thành, đều ẩn chứa những hiểm nguy chưa sáng tỏ.
Hắn mà vẫn có thể đến đây ư?
Thẩm Diên Xuyên tự nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nàng, khóe môi cong lên một nụ cười:
“Chút thời gian nhàn rỗi ấy, ta vẫn có.”
Hắn chỉ về phía trước, hỏi Tiểu Ngũ:
“Ta đưa muội xem, thế nào?”
Gương mặt Tiểu Ngũ lập tức sáng lên — Thế tử ca ca có cách sao?
Ngay sau đó, nàng thấy Thẩm Diên Xuyên khom người, vỗ vai mình.
“Lại đây.”
Tiểu Ngũ ngẩn người.
Thế tử ca ca đây là… muốn cho nàng ngồi lên vai mà xem ư?
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là quay đầu nhìn Diệp Sơ Đường.
— A tỷ, như vậy có phải hơi không ổn không?
Diệp Sơ Đường cũng thoáng sững.
Nàng còn tưởng “có cách” trong miệng Thẩm Diên Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824706/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.