Thẩm Diên Xuyên không ngờ nàng lại nói ra một câu như thế, phượng mâu liền nhiễm ý cười.
“Vậy ta cứ xem như đây là lời khen vậy.”
Diệp Sơ Đường: “…”
Quả nhiên là không thể cùng người này nói chuyện cho đàng hoàng, thế nào thì hắn cũng đều có lý cả.
Diệp Sơ Đường lại rơi vào trầm tư.
Tuy rằng lúc này có thể xác định tin tức Yến Nam Vương gặp nạn chưa truyền về kinh thành, nhưng chuyện ấy chung quy đã phát sinh, sớm hay muộn gì cũng phải giải quyết.
Kéo dài thêm một ngày, sự tình lại càng thêm rắc rối.
Song hiện giờ bọn họ chẳng làm được gì, chỉ có thể đợi tin hồi đáp từ bên kia.
Nghĩ cũng biết, quận chúa Tẩm Dương những ngày sắp tới tất khó lòng yên giấc.
Xe ngựa rẽ sang một khúc quanh, Diệp Sơ Đường chợt nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Nàng đưa mắt nhìn ra, liền thấy Tiểu Ngũ đang ngồi nơi bậc thềm trước cổng Diệp phủ. Vừa trông thấy xe ngựa phủ Định Bắc Hầu, tiểu oa nhi lập tức mừng rỡ nhảy dựng lên, vung vẫy đôi chân ngắn con con chạy về phía này.
A hoàn đi theo vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi:
“Tiểu tiểu thư! Người chậm một chút thôi! Cẩn thận kẻo ngã đó!”
Tiểu Ngũ nào chịu nghe.
Ngày tuyết lớn, nàng còn có thể từng bước một lảo đảo đi qua, mấy lần suýt bị vùi vào, thì nay con đường đá xanh bằng phẳng này há lại là gì.
Người tuy nhỏ bé, song chạy rất nhanh, động tác linh hoạt nhảy nhót, thoắt cái đã lao đến bên cạnh xe ngựa.
Liên Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824702/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.