“Lão Hầu gia Tạ thị qua đời, từ đó địa vị của Tạ Nhị công tử trở nên vô cùng khó xử. Có thể nhẫn nhịn đến hôm nay, đã là chuyện hiếm thấy rồi.”
Vân Thành nhớ lại cái cục diện rối bời của Tạ gia, cũng không kìm được mà thở dài.
Chủ tử nhà mình cùng Tạ Nhị công tử giao tình thâm hậu, dẫu không có căn dặn riêng, Vân Thành cũng luôn đặc biệt lưu tâm đến chuyện của Tạ gia.
Tang lễ của Tạ Bái vừa mới xong, Tạ An Bạch đã không thể ở lại Tạ gia thêm được nữa. Chỉ là không ai ngờ, hắn lại quyết định rời kinh ngay lập tức.
“Theo lý thì ngoài Tạ gia, Tạ Nhị công tử vẫn còn vài nơi có thể dung thân, không lo không có chỗ dừng chân, nhưng mà…”
Vân Thành lộ ra vẻ khó xử.
Thẩm Diên Xuyên hiểu ý hắn. Chỗ Tạ An Bạch thường lui tới, bất quá cũng chỉ là những nơi phong nguyệt.
Nếu đổi là ngày thường, chịu uất ức trong Tạ gia, hắn có thể tùy tiện chọn một nơi nào đó để giải sầu, nhưng lúc này lại không được.
Dù là kẻ bạc tình đến đâu, cũng không thể vừa tiễn phụ thân xuống mồ, đã vội đặt chân đến chốn yên hoa.
Chỉ là… dù sao Tạ An Bạch cũng là Nhị công tử Tạ gia, thân phận tôn quý, phong lưu phóng khoáng, thế mà trong cả kinh thành rộng lớn, lại chẳng tìm được một nơi dung thân, sao lại không khiến người ta thấy chua xót? Thẩm Diên Xuyên hỏi:
“Hắn đi khi nào?”
“Sáng sớm, vừa tờ mờ đã ra khỏi thành, từ đó đến giờ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824694/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.