Diệp Sơ Đường thản nhiên đáp:
“Rốt cuộc cũng chỉ là xem ca vũ, đón đưa khách khứa, chẳng có thú vị gì. Cung yến tuy mỹ vị hiếm thấy, song đêm Trừ Tịch tất gò bó, Tiểu Ngũ theo vào, e cũng chỉ được ăn đồ nguội. Chẳng bằng ở nhà, ta với các ngươi tự tìm vui.”
Diệp Cảnh Ngôn ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
“Cũng đúng.”
Lần trước Tiểu Ngũ theo dự, chẳng ăn được mấy, về nhà còn nằng nặc đòi hắn nấu thêm một bát mì Dương Xuân nóng hổi.
“Vế đối bên trái hơi thấp, nâng lên chút nữa.”
Diệp Sơ Đường cất giọng nhắc.
Tiểu đồng vội vã đáp:
“Vâng ạ!”
Thấy câu đối dán ngay ngắn, Diệp Sơ Đường gật đầu khen:
“A Ngôn, cặp đối này vừa dán lên, quả thật khiến phủ ta thêm phần khí sắc.”
Diệp Cảnh Ngôn thầm nghĩ, cũng tại A tỷ thích nhàn, bằng không tự tay nàng viết, hắn nào dám múa rìu qua mắt thợ.
Diệp Sơ Đường thưởng gấp ba, rồi cho bọn hạ nhân lui xuống.
Mấy năm qua, nàng cùng A Ngôn, A Phong và Tiểu Ngũ vẫn thường thức suốt đêm, coi như đã trọn vẹn một cái Tết.
Nay trở lại kinh, dù phủ trạch lớn hơn, nô bộc nhiều hơn, những thứ ấy rốt cuộc cũng chẳng phải điều quan trọng.
Ở cùng nhau, mới là chân tình.
Trong sân dừng bước một lát, vai áo nàng đã vương một lớp tuyết mỏng.
Nàng như sực nhớ ra điều gì, lặng lẽ trầm tư.
Diệp Cảnh Ngôn thấy thế liền khẽ gọi:
“A tỷ? Tuyết rơi, gió rét, vẫn nên vào trong sưởi ấm thôi.”
Diệp Sơ Đường chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824681/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.