—— Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao!? Thẩm Diên Xuyên vào còn đỡ, hắn võ nghệ cao cường, tự khắc có thể ứng phó. Nhưng Diệp Sơ Đường thì sao?
Một nữ tử yếu đuối, lại dám liều mình!?
Diệp Sơ Đường khẽ gật đầu:
“Tìm được thế tử, ta sẽ lập tức ra ngoài.”
Trong ánh lửa ngùn ngụt, trong lòng nàng dấy lên một cơn bất an mãnh liệt.
Nàng nhất định phải vào!
Phạm Thừa Trác nhíu mày khuyên nhủ:
“Diệp Nhị tiểu thư, hà tất phải thế?”
Thực ra ông ta cũng chẳng muốn quản, song nếu Diệp Sơ Đường có bề gì ở đây, ông ta chắc chắn sẽ bị trách phạt.
Nhìn nàng càng lúc càng ngứa mắt, ông ta chỉ thấy nàng tới để thêm phiền, giọng điệu cũng mất kiên nhẫn:
“Ta biết y thuật của Diệp Nhị tiểu thư cao minh, nhưng đây không phải Thái y viện. Xin tiểu thư vẫn nên cẩn trọng, đừng tự đem thân ra mạo hiểm.”
Nhưng Diệp Sơ Đường không đáp, chỉ lấy ra một chiếc khăn tay đã thấm ướt.
Nàng hơi nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên:
“Phạm đại nhân yên tâm, ta có việc của ta, tuyệt sẽ không liên lụy các người. Nhưng cũng xin chư vị nhường đường, thời gian không thể chậm trễ.”
Lời này quả thực quá thẳng thắn, khiến nhiều người vừa thẹn vừa giận.
Chẳng phải là nói họ đều không dám vào sao!?
Phạm Thừa Trác giận đến hừ lạnh, miễn cưỡng ôm quyền:
“Đã vậy, Diệp Nhị tiểu thư cứ tùy ý. Bản quan không tiện nói thêm nữa.”
Diệp Sơ Đường cũng không nhiều lời, lấy khăn che miệng mũi, thẳng bước hướng về phía cửa nam đại lao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824642/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.