Lời này vừa thốt ra, mọi người đồng loạt quay mắt về phía Diệp Sơ Đường.
Phải rồi!
Hôm qua, Tưởng Thanh Mi còn công khai buộc tội là Diệp Sơ Đường chẩn đoán sai, khiến Liệt Vương rơi vào hôn mê.
Giờ người đã tỉnh, những lời ấy tất nhiên tan biến theo gió.
Bao nhiêu nghi kỵ, lời đồn xoay quanh nàng suốt những ngày qua, thoáng chốc liền vụn vỡ.
Diệp Sơ Đường khẽ cười:
“Trần các lão nói phải, lẽ ra ta phải cảm tạ Triệu thái y và Liệt Vương điện hạ mới đúng.”
Triệu Tuyên Bình nào dám nhận sự cảm tạ này? Ông liên tục lắc đầu:
“Vi thần chỉ làm chút việc nhỏ nhặt, Liệt Vương điện hạ có thể tỉnh lại, phần lớn vẫn nhờ công lao của Diệp Nhị tiểu thư.”
Công lao này, suy cho cùng, vẫn thuộc về nàng.
Nhưng Diệp Sơ Đường thật ra chẳng bận tâm —— nàng hiện vẫn đang phụ trách chẩn trị cho Mục Vũ đế.
Vị kia, thân phận tất nhiên là hơn hẳn Tiêu Thành Kỳ.
Có điều, việc Tiêu Thành Kỳ tỉnh lại quả thực cũng giúp nàng bớt đi không ít phiền phức.
Trưởng công chúa tất nhiên vô cùng mừng rỡ, cười nói:
“Thời gian Thành Kỳ dưỡng bệnh, các ngươi thay phiên chăm sóc, đều có công lao, không phân cao thấp.”
Tiêu Thành Kỳ ho khan vài tiếng, cũng mở miệng:
“Triệu thái y, xin hãy đứng lên. Việc Vương Xướng làm không liên quan gì đến ngài, ngài không cần tự trách nhiều.”
Triệu Tuyên Bình dập đầu tạ ơn, lúc này mới đứng dậy.
Trưởng công chúa thấy hắn vừa tỉnh chưa lâu đã ho khan trở lại, lòng càng thêm xót xa.
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824616/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.