Sắc mặt Trần Tùng Thạch lập tức lạnh lùng, giọng nghiêm khắc:
“Cẩn ngôn!”
Lời lẽ ấy, rõ ràng là muốn lấy mạng Diệp Sơ Đường!
Nhưng Như Quý phi sao lại sợ ông ta? Bà ta đã mất hết tất cả, bao năm khổ công vun vén một sớm tan thành mây khói, thì còn gì khiến bà ta kiêng dè, còn gì mà không dám nói, không dám làm!?
Lúc này, trong lòng bà ta chỉ còn một ý niệm —— phải trút hết căm hận!
“Nếu không phải ả ta đưa ra cái gọi là thuốc dẫn, bệ hạ sao phải hao tốn nhân lực vật lực, đi Quan Lĩnh? Thế mà kết quả thế nào? Bệnh tình của Liệt Vương chẳng những không thuyên giảm, trái lại càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh!”
Tưởng Thanh Mi cười lạnh:
“Thủ đoạn ‘tinh diệu’ như thế! Thường nhân quả thật chẳng học nổi! Vương đại nhân, ông một mực bao che cho ả, chẳng lẽ không lo cảnh tượng ấy tái diễn trên thân bệ hạ hay sao!?”
Trần Tùng Thạch nhíu chặt mày:
“Bệnh tình của Liệt Vương vốn do Thái y chẩn định. Ngài đối với y thuật hoàn toàn mù mờ, lại khẳng định chắc nịch thế, lẽ nào… trong tay ngài có chứng cứ?”
Tưởng Thanh Mi nghẹn họng.
Chứng cứ?
Dĩ nhiên là bà ta không có.
Những ngày này liên tiếp đả kích, cha bà ta, con bà ta, chỉ trong một đêm đều mất đi tất cả.
Ngay cả chính bản thân, cũng đã rơi xuống vực thẳm, không còn bất kỳ hy vọng trở mình.
protected text
—— Nói cho cùng, bọn họ rơi vào cảnh đường cùng hôm nay, chẳng phải đều do Diệp Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824601/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.