Tiêu Thành Huyên mặt mũi xám ngoét.
Hắn đã bị giáng làm thứ dân, nay lại nghe phụ hoàng thốt ra những lời nghiêm khắc đến thế —— vậy kế tiếp sẽ là kết cục gì, hắn thậm chí không dám nghĩ!
“Phụ hoàng anh minh! Nhi thần bị oan!” Tiêu Thành Huyên giọng lạc đi, khàn đục bi thương, “Phụ hoàng! Thật sự là có kẻ hãm hại nhi thần!”
Như Quý phi cũng bừng tỉnh, vội vàng cầu khẩn:
“Bệ hạ bớt giận! Trong đây nhất định có hiểu lầm! Thành Huyên sao có thể làm ra chuyện tày trời ấy? Nó không bao giờ——”
“Câm miệng cho trẫm!”
Mục Vũ đế giận dữ quát:
“Kẻ nào còn dám mở miệng cầu tình, tất cả đồng tội!”
Như Quý phi vừa định nói thêm, Mục Vũ đế đã lạnh lùng cắt lời:
“Như Quý phi giáo dưỡng bất nghiêm, từ nay giáng làm Tài nhân, phế bỏ, giam vào lãnh cung!”
Như Quý phi như bị sét đánh, đôi mắt trợn trừng, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể tin nổi điều mình nghe thấy.
Nhưng Mục Vũ đế chẳng buồn liếc bà ta thêm lần nào.
Trước kia ông đã nhiều lần dung túng mẫu tử bà ta, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn phạm sai —— thật quá mức!
Ông từng muốn cho Tiêu Thành Huyên cơ hội, song thời gian gần đây những chuyện hắn gây ra khiến ông hoàn toàn thất vọng.
Đứa con trai từng kỳ vọng, thân cận nuôi dưỡng nhiều năm, cuối cùng lại là hạng vong ân phụ nghĩa!
Dã tâm khó lường, tâm địa hiểm ác!
Ai biết ngày nào hắn lại mưu toan đến cả long ỷ này!? Trong điện lạnh lẽo, im lìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824598/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.