Sắc mặt mọi người trong điện thoáng trở nên vi diệu.
Tứ điện hạ ở trong cung vốn chẳng được coi trọng, sao lại đem đồ của mình tặng cho một tiểu thái giám? Chỉ để hắn chịu phạt ít hơn một chút thôi sao? Mười phần thì tám, chín là tiểu thái giám kia tự tiện lấy trộm.
“Sau đó chẳng bao lâu, liền nghe nói hắn bị điều rời khỏi Hàm Chương điện. Không ngờ mấy năm sau, lại xuất hiện ở hồ Trừng Tâm.”
Trong điện, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dừng trên người Như Quý phi.
Người tên Hoàng Khôn này là người của bọn họ, điều này đã chẳng cần bàn cãi.
Nhưng nếu kẻ ấy từng hầu hạ trong Hàm Chương điện, thì… ai dám chắc hắn không liên quan tới việc Tứ điện hạ năm đó bị thương?
Mục Vũ đế hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt u ám tới cực điểm.
“Kẻ tên Hoàng Khôn kia, có phải do ngươi khi xưa sắp xếp vào Hàm Chương điện!?”
Như Quý phi chết sững.
Bà thế nào cũng không ngờ, hôm nay chỉ muốn tới cầu xin cho Tiêu Thành Huyên, chẳng những không thành, ngược lại còn khơi ra chuyện cũ năm nào!
Đối diện ánh mắt lạnh lùng như đao của Mục Vũ đế, bà run lẩy bẩy, theo bản năng lắc đầu:
“Không… không… chuyện ấy không liên quan đến thần thiếp! Thần thiếp chưa từng làm gì!”
Sắc mặt Mục Vũ đế đã thoáng xanh mét.
Ông vốn cũng muốn mắt nhắm mắt mở, nhưng hết thảy việc này việc kia liên tiếp hiện ra, sao còn có thể làm ngơ!
Thấy ông trầm mặc, Như Quý phi thật sự hoảng loạn, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824591/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.