Trừng Tâm hồ.
Xe ngựa của Tiêu Lam Hi chỉ dừng trước cổng chốc lát, gửi vào vài bộ y phục cùng đồ ăn. Đám thị vệ canh gác kiểm tra kỹ càng rồi mới chịu mang đồ vào.
Còn bản thân Tiêu Lam Hi, tự nhiên một bước cũng không được bước vào.
Nàng cũng biết điều, chẳng nấn ná lâu, lập tức lên xe trở về cung.
Song trong mắt người ngoài, hành động này đã đủ biểu hiện nàng đối với vị huynh trưởng cùng đồng phụ dị mẫu kia “không rời không bỏ”.
Lúc này vẫn dám dính líu đến Tiêu Thành Huyên, rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm đứng chung chiến tuyến cùng họ.
protected text
“Trong cung nàng ta chỉ còn một chỗ dựa đó, nếu không bấu víu, còn có thể thế nào?”
Quận chúa Tẩm Dương vừa nghe tin liền chạy tới Diệp phủ để chia sẻ cùng Diệp Sơ Đường.
Chuyện liên quan đến mấy người kia, nàng luôn đặc biệt lưu tâm.
“Bây giờ ngoài việc ôm chặt cái đùi duy nhất này, nàng ta đâu còn lối thoát khác.”
Diệp Sơ Đường lại không nghĩ vậy.
“Như Quý phi và Tiêu Thành Huyên vốn chẳng phải mẫu thân ruột và huynh trưởng ruột của nàng ta. Theo ta biết, nàng chỉ ở Dao Hoa cung vài năm, cũng chẳng tính là tình thâm nghĩa trọng.”
Một công chúa chẳng được sủng, không có mẫu thân che chở, mà vẫn có thể đứng vững trong cung — vốn đã chẳng phải chuyện dễ.
Ban đầu nàng ta biết bám vào Như Quý phi mẫu tử, đã cho thấy nàng không hề ngây thơ như vẻ ngoài.
Nhất là giờ đây, mẫu tử ấy lâm nguy, nàng không chạy thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824571/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.