Liên Chu sững người.
“Thôi đi?”
Vụ án đao khách Nam Hồ hành thích hệ trọng cỡ nào, ngay cả bệ hạ cũng coi trọng, vào lúc then chốt này, vậy mà chủ tử lại chẳng định truy xét sâu thêm? Nhưng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mày mắt Thẩm Diên Xuyên lạnh nhạt, dường như chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Biết chủ tử ý đã quyết, Liên Chu nuốt lại lời tới cổ họng, cúi đầu đáp:
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Chủ tử làm như vậy, ắt có lý do của ngài.
Liên Chu cáo lui, xoay người định rời đi, lại bất ngờ bị Thẩm Diên Xuyên gọi giật lại.
“Chờ đã.”
Liên Chu quay đầu: “Chủ tử còn có điều căn dặn?”
Thẩm Diên Xuyên hỏi:
“Diệp Vân Phong đi theo Phùng Chương rồi?”
Liên Chu lập tức phản ứng:
“Đúng vậy. Bọn họ đã tới Hạp thành.”
Thẩm Diên Xuyên hơi rủ mắt xuống, thần sắc trầm ngâm.
Liên Chu không khỏi lấy làm kỳ quái:
“Thật chẳng hiểu Diệp Nhị tiểu thư nghĩ gì, lại thật sự nỡ để đệ đệ mình tới chốn khổ hàn như thế chịu gian khổ. Hạp thành là trọng trấn biên quan, quanh năm chinh chiến, chẳng biết bao nhiêu tướng sĩ vùi xương nơi đó. Mà công tử mới mười ba tuổi thôi…”
Hắn không kìm được, len lén liếc chủ tử, thì thầm:
“Dẫu muốn tích công quân, thì đi phương Bắc hay Tây Nam, cái nào chẳng hơn Hạp thành?
Phía Bắc có Định Bắc Hầu, Tây Nam lại có Yến Nam Vương.
Chỉ cần nàng nguyện, Diệp Vân Phong ở đâu mà chẳng an toàn hơn Hạp thành?”
protected text
Thẩm Diên Xuyên trầm mặc thật lâu, bỗng khẽ cười một tiếng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824561/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.