“Một lời đã định!”
Tựa như sợ ông đổi ý, Diệp Vân Phong lập tức gật đầu:
“Đây là chính miệng ngài đã đáp ứng đó nhé!”
Phùng Chương chỉ cảm thấy bản thân bị tiểu tử này lừa một vố.
Nhìn thiếu niên trước mặt đang đắc ý rạng rỡ, trong lòng ông bỗng dâng lên mấy phần khó chịu.
“Ngươi có tin chắc A tỷ ngươi sẽ đồng ý không?”
Rốt cuộc mới mười ba tuổi, vẫn là nửa đứa trẻ, Diệp Sơ Đường thật có thể yên tâm để hắn đi biên ải? Thế nhưng khóe môi Diệp Vân Phong lại cong lên một nụ cười ngông nghênh:
“A tỷ hiểu rõ lòng ta, tất nhiên sẽ đồng ý!”
——
Khi Diệp Vân Phong trở về nhà, sắc trời đã ngả tối.
Vừa bước vào sân, đã nghe thấy giọng Diệp Sơ Đường đang dặn dò gia nhân:
“Chân giò pha lê phải hầm thật nhừ, A Phong thích ăn.”
Trong lòng Diệp Vân Phong thoáng ấm áp.
Hắn nhanh chân chạy lên:
“A tỷ! Ta về rồi!”
protected text
“Việc đã xong cả chưa?”
Bước chân Diệp Vân Phong khựng lại một thoáng.
Nghe động tĩnh, Tiểu Ngũ thò đầu từ sau bình phong ló ra.
Trong tay còn ôm mấy bình ngọc men trắng, trên người thoang thoảng mùi thảo dược đắng dịu.
Xem ra nàng vừa bận phân loại, nghiền và chia gói thuốc.
Trong phòng, hương cơm chiều thoang thoảng, hòa cùng mùi thuốc quen thuộc, đặc biệt ấm áp dễ chịu.
Diệp Vân Phong khẽ thở dài một hơi.
Khung cảnh bình thường như thế, đối với hắn, đối với bọn họ, lại quý giá vô cùng.
“Cũng xong gần hết rồi.”
Hắn tiến lên, tự nhiên đón lấy thứ trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824539/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.