Nghe thấy cái tên kia, Tiêu Thành Huyên suýt nữa tưởng mình sinh ảo giác.
Hắn trợn to mắt, không thể tin nổi.
Quần thần trong điện cũng đều ngơ ngác.
Tạ Bái nhịn không được hỏi:
“Diệp Hằng? Ý Từ đại nhân nói, chẳng lẽ là… kẻ bị lưu đày đến Thông Bắc kia?”
Sắc mặt Từ Phượng Trì vẫn thản nhiên:
“Tất nhiên.”
Ngoài hắn ra, còn có thể là ai khác? Nhìn dáng vẻ chắc chắn kia, tim Tiêu Thành Huyên thoáng chốc chùng xuống —— bởi vì Diệp Hằng quả thật biết quá nhiều!
Nhưng rất nhanh, hắn lại bình tĩnh trở lại.
Diệp Hằng đã chết rồi cơ mà!
Đã vậy, còn sợ cái gì nữa?
Hắn cụp mắt xuống, che giấu sóng gợn đáy lòng, lặng thinh không nói, song trong dạ đã thư thái hơn nhiều.
Một chiêu này của Từ Phượng Trì, chẳng qua cũng chỉ là công dã tràng mà thôi!
Trong điện, bá quan văn võ nhìn nhau, ngờ ngác.
Cái tên Diệp Hằng, nhiều năm chưa từng nhắc lại. Nếu không phải hôm nay Từ Phượng Trì khơi lên, e rằng thiên hạ sẽ chẳng còn ai nhớ tới.
Nhưng…
“Diệp Hằng nay bị lưu đày tận Thông Bắc, cách xa ngàn dặm. Nếu muốn triệu hồi hắn về kinh, sợ rằng cũng cần ít nhiều thời gian.”
Có người lên tiếng.
“Thì đã sao? Việc trọng đại, chỉ cần hắn quay về, đối chất trước mặt, tự nhiên sẽ biết thật giả!”
Muốn làm sáng tỏ vụ án, gọi một người trở lại, nào có gì khó?
Mục Vũ đế cũng không ngờ lại kéo đến cả Diệp Hằng, ông trầm ngâm một lát, rồi nghiêng đầu hỏi:
“Tính thời gian, Diệp Hằng giờ hẳn đã tới Thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824520/chuong-420.html